Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-12-14 12:26:08
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Cẩm Niên vội vàng lau miệng: "Hoàng đế thúc thúc, hoàng hậu nương nương, hai ăn lẩu ? Con lấy chén cho hai nhé!"

Đại An Đế dù ăn lẩu, cũng thể chung bàn với đám trẻ con , xua xua tay: "Các con cứ ăn ."

"Ngài thật sự ăn ? Lần ăn cùng chúng con, ngài ngon ?"

Đại An Đế ho khan một tiếng: "Các con... lẩu từ ?"

Sở Cẩm Niên đảo mắt một vòng, nồi lẩu ăn đến một nửa, vẻ như tiện chiêu đãi bệ hạ và nương nương.

Nó l.i.ế.m liếm môi: "Hoàng đế thúc thúc, lúc chúng con đến đây mang theo một vò nước cốt lẩu do cha và nương tự tay cho chúng con, nếu ngài ăn lẩu, con thể đưa cho ngài một ít nước cốt lẩu."

Đại An Đế nhướng mày, hoàng hậu của từng ăn lẩu, cũng nên để nàng nếm thử.

"Vậy thì cho trẫm một ít ."

"Được ạ!"

TBC

Sở Cẩm Chu cũng lên giúp đỡ.

Ba tiểu gia hỏa khi đến chỉ mang theo một vò nước cốt lẩu, cùng lắm chỉ ăn năm sáu nữa, cho nên khi đưa nước cốt lẩu cho Hoàng đế, hai còn chút nỡ.

"Ca ca, chờ chúng ăn hết, thư cho cha nương, để bọn họ gửi thêm một ít cho chúng."

"Ừ, thì thư ngay bây giờ. Từ Bắc Dương gửi qua đây mất khá nhiều thời gian đấy."

"Ừ ừ."

Đại An Đế nhận một chén nước cốt lẩu, liền mang theo hoàng hậu trở về Khôn Ninh Cung.

Toàn bộ hành trình hoàng hậu đều ngơ ngác, mãi đến khi xuống, thấy Đại An Đế bảo cung nhân chuẩn nguyên liệu và nước dùng lẩu, nàng mới hỏi: "Bệ hạ, chén là thứ gì ?"

"Đây là nước cốt lẩu, thứ thì lẩu mới ăn ngon."

Vừa , hoàng hậu ở An Ninh Cung ngửi thấy mùi thơm, nhưng hương vị thế nào.

Nhìn lớp dầu ớt đỏ đặc sánh trong chén, nàng cảm thấy ngán, chẳng chút thèm ăn nào.

thấy Đại An Đế tràn đầy mong đợi, nàng cũng gì.

Các cung nhân chuẩn nhiều nguyên liệu cho mấy tiểu gia hỏa, thịt bò vẫn còn khá nhiều, mấy cung nhân bận rộn nấu nướng.

Chẳng bao lâu , nồi nước lẩu bếp lò bắt đầu sôi sùng sục, thịt bò, mao bụng gì đó đều chuẩn giống như An Ninh Cung bên .

Ngay cả các loại gia vị cũng bày sẵn.

"Để trẫm pha nước chấm cho nàng."

Hoàng hậu im lặng theo bên cạnh , hai cùng pha một chén nước chấm, xuống bên nồi lẩu.

Ngửi thấy hương thơm lan tỏa trong khí, hoàng hậu kiềm mà nuốt nước miếng.

Thịt bò tươi thả , chỉ trong chốc lát chuyển màu, Đại An Đế vốn kinh nghiệm ăn lẩu, liền gắp thịt bỏ chén nàng: "Ăn , thịt lúc là ngon nhất."

"Cảm ơn bệ hạ."

Hoàng hậu tò mò nếm thử một miếng thịt bò, vị cay thơm nồng, mềm mại mọng nước.

Mắt nàng sáng rực lên: "Ăn ngon!"

Đại An Đế , cũng nếm thử một miếng.

"Không tệ, hương vị y hệt như lúc trẫm ăn ở Bắc Dương."

"Nước cốt lẩu thật sự tồi, nếu ngự thiện phòng thể thì quá."

Đại An Đế lắc đầu: "Trong cung ngay cả ớt cũng , ? Muốn ăn, chỉ thể đến chỗ ba tiểu quỷ mà xin thôi."

Bên , hai ăn ngon miệng, bên một đám tiểu gia hỏa cũng ăn đến dừng .

Mùi thơm của lẩu lan xa khắp cung, các cung nhân phụ trách hầu hạ trong cung đều len lén nuốt nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-482.html.]

Thật sự quá thơm!

Sau khi ăn xong, các cung nhân còn ăn cơm, Sở Cẩm Chu hào phóng múc thêm một muỗng nước lẩu, pha thêm nước dùng.

"Tỷ tỷ, ca ca, các ngươi cũng ăn . Đây là nước cốt lẩu do nương tự tay , thơm đó, vốn chỉ ở Bắc Dương mới ăn thôi, chúng tốn nhiều công sức mới đem một ít đến đây."

Các cung nhân ngờ bọn họ cũng phần.

Ba tiểu gia hỏa ngày thường đều ngoan, lời, các cung nhân chăm sóc bọn chúng cũng nhẹ nhàng, cũng ba tiểu gia hỏa dễ ở chung, bình thường, đồ ăn vặt gì ngon, ba tiểu gia hỏa đều sẽ chia cho bọn họ.

, cũng khách sáo.

chủ t.ử cũng ăn xong, ban thưởng cho bọn họ một chút, bọn họ cũng đến mức sợ hãi.

Khi ăn thử, từng đều kinh ngạc, trách mấy tiểu công t.ử và tiểu thái t.ử thích ăn lẩu đến , hóa hương vị ngon như thế !

Sau bữa lẩu hôm , tất cả trong cung gần như đều nhớ thương.

nước cốt lẩu hạn, ba Sở Cẩm Chu nỡ tùy tiện ăn nữa, nước cốt lẩu bọn chúng giấu kỹ.

Bởi vì những đồng học từng ăn chung đó, mỗi ngày đều đến xin một ít mang về, từ chối như thế nào cũng .

Bọn chúng thư gửi đến Bắc Dương mất hai tháng, đó chờ cha nương chuẩn nước cốt lẩu lẩu gửi đến, cũng đến năm nào tháng nào mới nhận .

Những ngày sắp tới, chỉ còn cách trông chờ nửa vò nước cốt lẩu ít ỏi thôi.

Ai cũng thể cho!

Ban đầu, mấy tiểu gia hỏa hào phóng, mà đột nhiên biến thành keo kiệt, một xu cũng chịu nhả.

Thế cho nên, những từng ăn lẩu thèm đến , cũng chỉ thể nhớ hương vị mà thôi.

Mà lúc , khoai tây vận chuyển từ Bắc Dương về kinh thành đến nơi.

Tổng cộng vận chuyển về 100 vạn cân.

khoai tây , Đại An Đế bận đến mức chân chạm đất, mỗi ngày đều cùng các đại thần thảo luận về chuyện khoai tây.

Số lượng khoai tây hạn, chỉ thể phân phát cho bá tánh xung quanh kinh thành để trồng trọt.

các bá tánh quanh năm suốt tháng sống dựa vụ mùa, nhiều chịu trồng thứ mà bọn họ từng thấy cũng từng ăn như khoai tây.

Nếu trồng xuống mà chẳng thu hoạch gì, thì bọn họ kêu trời trời , kêu đất đất .

Trong thời gian ngắn, chuyện mở rộng gieo trồng khoai tây rơi bế tắc, khiến Đại An Đế sầu ngủ , để khuyên bảo các bá tánh.

Nếu ép bọn họ trồng, lỡ như bọn họ qua loa, thì hạt giống cũng lãng phí.

hạ chỉ, chỉ cần gieo trồng khoai tây bá tánh đều thể giao thuế, nhưng vẫn tác dụng.

Tiểu thái t.ử đến ngự thư phòng mấy , nào cũng thấy phụ hoàng vẻ mặt sầu khổ.

Sau khi hiểu rõ sự tình, tiểu thái t.ử cũng bắt đầu phát sầu theo.

Ngày hôm , khi đến Quốc T.ử Giám, cả đều ủ rũ.

"Diệp Nhi, ngươi thế? Không vui ?" Mộc Mộc nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.

Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên thấy cũng đầu ,"Sao thế? Sao thế?"

Tiểu thái t.ử thở dài,"Phụ hoàng mang khoai tây về vốn là cho các bá tánh trồng, nhưng bọn họ trồng."

"Hả?! Tại nha? Khoai tây nha! Vừa ăn ngon sản lượng cao!"

Ở Bắc Dương, khoai tây chính là bảo bối đó!

"Các bá tánh từng ăn khoai tây, cũng trồng bao giờ, bọn họ sợ trồng thu hoạch gì, lãng phí đất lãng phí nửa năm mùa vụ."

"Vậy cho bọn họ nếm hương vị ! Khoai tây ăn ngon như , chắc chắn bọn họ sẽ trồng!"

"... đủ khoai tây để phát cho bọn họ ăn, tất cả khoai tây đều dùng giống."

 

Loading...