Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:05:23
Lượt xem: 64
"Được rồi, trong nhà có nhiều gà, biểu ca của cháu lại vừa đi săn trở về, chúng ta cũng có thể đi theo thơm lây, không thiếu một miếng thịt ăn."
Dương đại nương đối với Thẩm Hoài Dung lau mắt mà nhìn, thúc giục hai người nhanh ăn cơm, cơm xong bà lại đi đến nhà đồ tể trong thôn mua chút thịt, ngày mai làm vằn thắn ăn, sủi cảo nhân thịt rau cần rất ngon.
Người trong thôn làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, khi trời tối, Dương đại nương và chồng của mình đã tắt đèn đi ngủ, chỉ để lại Khương Bảo Châu cùng Thẩm Hoài Dung mắt to trừng mắt nhỏ. Căn phòng này vốn dĩ chuẩn bị cho con trai và con dâu của Dương đại nương, chỉ có một chiếc giường, vẫn còn trải đệm màu đỏ vui mừng, Khương Bảo Châu nằm ở trên giường cảm thấy có chút co quắp.
"Thẩm đại... Biểu ca, huynh ngủ giường đi?"
Mấy ngày nay hầu như Thẩm Hoài Dung không được nghỉ ngơi, Khương Bảo Châu có chút đau lòng, đều là bởi vì mang theo người kéo chân sau như nàng.
"Vậy còn muội?"
Thẩm Hoài Dung không có tỏ thái độ, mà lại hỏi Khương Bảo Châu.
Trong phòng, ngọn đèn dầu lờ mờ, ánh sáng như hạt đậu.
Khương Bảo Châu nhìn hai bóng người hắt lên vách tường, nói: "Ta đã ngủ rồi nên đã không còn mệt, hơn nữa ta cũng có thể ngủ ở phòng chất củi mà.”
Phòng chất củi có củi lửa và rơm rạ, sau khi bị lưu đày, Khương Bảo Châu lấy trời làm giường, lấy đất làm chiếu, chỉ cần cảm thấy an toàn là có thể ngủ được.
"Dương đại nương biết quan hệ của hai chúng ta, nếu như ta ném nương tử của mình vào ở phòng chất củi rồi một mình chiếm một gian phòng thì muội đoán Dương đại nương sẽ nghĩ về ta như thế nào?"
Nếu một hai phải có người ngủ ở phòng chất củi thì người nọ đương nhiên chính là hắn.
Thẩm Hoài Dung rót một chén trà, Dương gia chỉ là một gia đình nông dân bình thường, bọn họ uống trà là loại lá trà rẻ tiền, có vị đắng, Thẩm Hoài Dung uống vào mà sắc mặt không có chút thay đổi gì.
"Vậy... hay là ngủ cùng nhau?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-98.html.]
Khương Bảo Châu đưa ra lời mời, dù sao giường cũng rất lớn, nàng chỉ cần chiếm một góc là được, hơn nữa Dương đại nương sợ đêm lạnh nên đặc biệt mang theo hai bộ chăn bông tới đây.
"Sau này không thể nói với ai lời này."
Trong lòng Thẩm Hoài Dung đồng ý với đề nghị của Khương Bảo Châu, nhưng ngoài miệng lại kén chọn, danh tiết của nữ tử quan trọng, không thể nói những lời này với nam tử, ngoại trừ hắn ra thì ai cũng không được. "Đã hiểu, đã hiểu"
Lại là quy củ, Khương Bảo Châu vội vàng có lệ, cầu xin nói: "Biểu ca, nếu như huynh còn có tinh thần thì có thể dạy ta tiếng man di được không?"
Trên đường đi đến phương bắc, Khương Bảo Châu không dám chậm trễ mà liều mạng hấp thu tri thức. Không chỉ muốn học tập tiếng man di mà nàng cần học đủ cả ba loại tiếng là Đại Tề, dị tộc cùng tiếng man di, Thẩm Hoài Dung đều dạy cho nàng.
"Nhưng nếu như vậy thì đại ca và nhị ca của muội sẽ phải bị đánh tay."
Thẩm Hoài Dung bất đắc dĩ nói: "Muội xác định sao?"
Chủ yếu là Khương Bảo Châu chế tạo chênh lệch, Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ không oán không hối hận, nhưng Thẩm Hoài Dung rất khó xử, nếu đánh tay thì sẽ đắc tội với hai người anh vợ tương lai!
"Xác định, nghe nói đại ca học xong còn muốn dạy cha nữa."
Khương Bảo Châu không hiểu trong lòng Thẩm Hoài Dung đang nghĩ gì, vui sướng khi người gặp họa nói: "Cha ta không bỏ được sĩ diện, nếu không sẽ chỉ có một mình ông ấy bị đánh tay thôi"
Thẩm Hoài Dung trầm tư, hắn đã đắc tội với hai vị anh vợ, đương nhiên không thể lại đắc tội với nhạc phụ đại nhân có lòng dạ hẹp hòi, nhưng còn tiểu nha đầu, sao lại hố cha mình như vậy.
"Ta thấy tạnh mưa rồi, có phải ngày mai chúng ta có thể khởi hành rồi không?"
Khương Bảo Châu nghiêng tai lắng nghe, trên mái hiên đã không có tiếng mưa, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Trong hai ba ngày tới, chúng ta sẽ không rời thôn."
Cũng vì xác định như vậy nên Thẩm Hoài Dung mới nhất định muốn mang Khương Bảo Châu đến thôn, hai người bọn họ cần có một nơi đặt chân.