Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:50:09
Lượt xem: 57

"Hai ngày này chắc chắn đại ca và nhị ca của ngươi không theo kịp tiến độ, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn bọn họ bị đánh lòng bàn tay sao?"

Thẩm Hoài Dung mỉm cười, lấy đòn sát thủ của mình ra, Khương Bảo Châu lập tức ngoan ngoãn nghe lời. Lý do này rất đúng ý nàng, Khương Bảo Châu rất tin phục.

Với lại hiện tại năng lực học tập của nàng nâng cao gấp đôi, ở chung một chỗ với đại ca và nhị ca, nhiều ít cũng có chút liên lụy đến tiến độ.

Cá lớn đã ướp xong, Thẩm Hoài Dung dùng nhánh cây đặt trên đống lửa, một lát sau mùi cá nướng đã bay ra.

Bên ngoài hang động đá là tiếng mưa rơi bùm bùm, bên ngoài là một mảnh đen nhánh, lại là nơi rừng núi hoang vắng, xung quanh là gió lạnh, Khương Bảo Châu rùng mình một cái.

"Quần áo của ngươi đã khô rồi, mặc vào trước đi."

Thẩm Hoài Dung đi lấy quần áo xuống, đưa cho Khương Bảo Châu đang ngồi trên mặt đất, chờ Khương Bảo Châu mặc quần áo xong xuôi, hai người ngồi song song trước đống lửa ăn cá nướng.

"Thẩm đại nhân, mọi người đều nói phương bắc hoang vu, có phải là hoang tàn vắng vẻ không. Nguyên chủ là người thất học, không hề hứng thú với sách vở, Khương Bảo Châu tìm tòi trong ký ức, hoàn toàn không có một chút thông tin gì về phương bắc.

Xé thịt một con cá xuống, Khương Bảo Châu vừa ăn vừa hỏi Thẩm Hoài Dung.

"Cũng không phải."

Chỉ là khí hậu phương bắc quá ác liệt, một năm ở biên thành thì có nửa năm là mùa đông, tuyết lớn phong tỏa sau núi, người dân trong thôn muốn ra ngoài một chuyến cũng là hy vọng xa vời.

Bá tánh phương bắc hào sảng rộng rãi, một năm có gần nửa năm ngủ đông, đại cô nương, tiểu tức phụ đều ở trên giường sưởi làm thủ công, các nam tử uống chút rượu nói chuyện phiếm, nhàn nhã qua ngày. "Nghe ngài nói như vậy, phương bắc cũng không tệ lắm."

Khương Bảo Châu nhắm mắt lại, nàng không thiếu tiền tài, người nhà hoàn toàn có thể mua một sân nhỏ, làm chút mua bán nhỏ kiếm tiền, người một nhà hòa thuận ở bên nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-89.html.]

Kinh thành có sự giàu có của kinh thành, phương bắc có sự rộng lớn của phương bắc, đơn giản là có chút lạnh.

"Không, ta còn chưa nói xong."

Thẩm Hoài Dung cho Khương Bảo Châu một chút ngon ngọt trước, nếu biên thành phương bắc thật sự tốt như vậy thì vì sao lại lựa chọn lưu đày trọng phạm đến phương bắc chứ?

"Tuyết lớn phong tỏa núi, thường xuyên có tai nạn tuyết, tuyết lớn làm sụp nóc nhà, ban đêm còn phải thức dậy đi quét tuyết, nếu như ở bên núi thì còn phải đề phòng tuyết lỡ."

Nếu như xảy ra tuyết lở, có thể sẽ vùi lấp nguyên một cái thôn.

Vào mùa đông gặp tai nạn tuyết, mùa xuân năm sau tuyết tan, đương nhiên sẽ là một hồi lũ lụt, tai nạn lớn tai nạn nhỏ xảy ra liên miên.

Ở trong thành, trước mùa đông phải cất chưa đủ củi lửa và than củi, mỗi năm vào đông vì quá lạnh mà có không ít người c.h.ế.t cóng.

Những bá tánh đó không thể sản xuất, vào ngày nông nhàn trốn đông sẽ thường xuyên ăn không đủ no, một ngày chỉ có một bữa canh suông rau quả và cháo loãng mà thôi.

Đương nhiên, những điều này không phải điều quan trọng nhất.

Biên thành gần sát man tộc, bọn mọi rợ thân thể cường tráng kia đã sớm đã mơ ước cục thịt mỡ Đại Tề này từ lâu, hay tới quấy phá bá tánh, đốt giết, đánh cướp, không có chuyện ác nào không làm.

Trước mắt phương bắc có chiến tranh, quân nhu khan hiếm, giá lương thực tăng cao, các thương hộ có tiền đã sớm dọn nhà chạy đi, chỉ còn lại các bá tánh nghèo khổ luyến tiếc gia nghiệp lại không chỗ cậy nhờ. "Là ta suy nghĩ quá tốt."

Đời trước, Khương Bảo Châu chỉ nhìn thấy chiến sự trong TV, nàng rất ít xem, bởi vì cứ cảm giác mình không thừa nhận nổi.

"Ý của Hoàng Thượng là sau khi đến phương bắc, Khương đại nhân chính là người tự do." Thẩm Hoài Dung trầm ngâm một lát, hỏi Khương Bảo Châu: "Ngươi có dự tính gì không?"

Loading...