Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:47:37
Lượt xem: 87
"Vèo!"
Khi phụ nhân vẫn còn đang buồn bực, một chiếc chủy thủ nhanh chóng bay xẹt qua, vững vàng mà cắm phập vào giữa lưng bà ta, dường như phụ nhân không hề giãy giụa gì, không thể tin tưởng mà trừng mắt ngã xuống tại chỗ, không còn hơi thở.
Chủy thủ của ai mà chuẩn như vậy, có cứu binh tới sao?
Khương Bảo Châu nhìn về phía nơi chủy thủ bay tới, chỉ thấy Trần quan sai gật đầu một cái với nàng, hắn rút chủy thủ ra khỏi n.g.ự.c phụ nhân, thản nhiên mà dùng quần áo phụ nhân để lau khô vết máu, xoay người lại thọc cho Đại Mao đang dại ra một đao.
Những tên thổ phỉ này không nên lưu lại bất kỳ một kẻ nào!
"Lòng trả thù của bọn họ cực mạnh, lại thích đoàn kết, nếu không diệt khẩu, chỉ sợ tương lai ở trên đường còn có phiền phức."
Trần quan sai không kịp giải thích nhiều, ở cùng một chỗ với Khương Tu Võ, hai người cắm đao khắp nơi, lập tức mười mấy người mất mạng, chỉ còn lại có tiểu nhi tử vài tuổi của phụ nhân kia.
Khương Tu Võ giơ chủy thủ lên, cuối cùng bất đắc dĩ mà hạ xuống.
Hắn có thể g.i.ế.c sơn phỉ, nhưng mà đối mặt với đứa bé trong tay không có một tấc sắt nào thì Khương Tu Võ không ra tay được.
Tuy nói rằng cha thiếu nợ thì con trả, nhưng trẻ con là vô tội.
Khương Tu Võ nhìn về phía Trần quan sai đang uống rượu, trong tay đối phương xách theo bầu rượu, hắn chỉ có thể xin giúp đỡ từ tiểu muội Khương Bảo Châu, nhỏ giọng hỏi: "Giết hay không?"
"Hừ, lòng dạ đàn bà!"
Nam tử hán đại trượng phu, khi làm việc thì nhất định phải quyết đoán, có đôi khi một chút thương hại có thể sẽ đưa cả nhà lên tây thiên, cứ thế sẽ làm toàn bộ nỗ lực kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trần quan sai răn dạy xong thì tiếp nhận khảm đao trong tay Khương Bảo Châu, nhanh nhẹn mà c.h.é.m rơi đầu của tiểu hài tử.
"Giết?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-82.html.]
Khương Tu Võ ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm đầu người lăn ở dưới chân, thật lâu không thể hoàn hồn. "Trẻ con không thể dạy, ngươi xem trong tay hắn có cái gì"
Trần quan sai mở chiếc túi trong tay đứa trẻ, chỉ thấy bên trong có một con rắn hổ mang kịch độc, rắn hổ mang nhìn thấy chủ nhân đã c.h.ế.t thì phun lưỡi rắn muốn lao về phía Khương Tu Võ để cắn báo thù.
"Nhị ca, cẩn thận!"
Khương Bảo Châu tinh mắt, thật ra nàng sớm có hoài nghi, nếu rắn hổ mang dám lao về phía Khương Tu Võ thì nàng sẽ thu vào trong không gian rồi đào gan rắn ra ngâm rượu, ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt nạt được người nhà của nàng!
"Tiểu tử, nhìn chút đi, ngươi còn không bằng một tiểu nha đầu."
Trần quan sai thoải mái mà bắt chẹt lấy bảy tấc của con rắn, dứt khoát đánh c.h.ế.t rắn hổ mang: "Ngươi cho rằng hắn là đứa trẻ mấy tuổi, thật ra chính là người lùn mà thôi.”
Vừa rồi phụ nhân gọi kẻ ngốc to xác kia là Đại Mao, Trần quan sai đã phát hiện được một điều, ở gần đây có một tòa Hắc Phong sơn, sơn phỉ trên núi đó có tên tuổi rõ ràng, mà một đám người này rất phù hợp với tính chất đặc biệt của đám người trên Hắc Phong sơn kia.
Con thứ hai của phụ nhân kia được gọi là Nhị Mao, hắn có bản lĩnh khống chế rắn hổ mang, nếu không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn thì lúc này người c.h.ế.t chính là Khương Tu Võ.
Bị rắn hổ mang cắn một cái, cho dù Thẩm Hoài Dung có bản lĩnh khởi tử hồi sinh thì cũng phải hao phí tinh lực rất lớn.
"Đa tạ ân cứu mạng của Trần quan sai."
Khương Tu Võ hít sâu một hơi, hắn khiêm tốn nghe mắng, là do hắn động lòng trắc ẩn, thật ra là giả nhân giả nghĩa.
Giết cả nhà sơn phỉ, cho dù nhận nuôi đứa trẻ kia, còn trông cậy vào tương lai hắn sẽ báo ân với mình sao? Nếu như thế thì còn không bằng tiễn bọn họ đi cho cả nhà được đoàn tụ.
Người ra tay trước chính là Khương Bảo Châu, mà hắn không quyết đoán bằng tiểu muội tại hậu trạch, đối với chuyện này, Khương Tu Võ lại một lần bị đả kích.
"Tiểu nha đầu cũng không tồi."
Trần quan sai gật đầu với Khương Bảo Châu, hắn rất ít khi khen người, vừa rồi nhìn thấy phản ứng của Khương Bảo Châu thì thấy đúng là có chỗ hơn người.
Tiểu nha đầu không hiểu võ lại có một tia tàn nhẫn như vậy, Trần quan sai thích kiểu người không nhát gan sợ sệt này, nhìn cũng thấy hả giận.