Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-07-30 09:03:35
Lượt xem: 52
Ban đầu Lưu quan sai không đối xử tốt với người một nhà bọn họ, nhưng cũng không gây khó dễ, hiện tại hắn lại xé rách da mặt vậy.
"Không đến mức, đương nhiên hắn ta đã nhìn thấy gì đó."
Văn Thị có chút nghi ngờ, nếu nghĩ không ra thì bỏ qua trước đi.
Trời đã tối mò, tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, đại quân đã sớm vào lều trại hành quân nghỉ ngơi, chỉ có mấy người Khương gia ngồi vây quanh lửa trại, gắp khoai lang đỏ và khoai tây chôn trong lửa vừa mới nướng chín ra ăn.
Khoai lang đỏ là ruột đỏ, sau khi bẻ ra, hương vị dẻo mềm, Khương Tu Võ không chịu đói được, thổi mấy cái rồi ăn xuống bụng, hắn lại theo dõi khoai tây.
"Tạm thời chưa vội ăn khoai tây, ta đi pha tương ớt."
Khương Bảo Châu lấy ra một cái đĩa, bên trong là sa tế trộn lẫn với nước sốt, chỉ cần chấm vào sốt này, hương cay lan tỏa trong miệng, còn ngon hơn cả khoai lang đỏ.
Có sốt chấm linh hồn, mọi người hết lời khen ngợi khoai tây nướng, thật ra nếu cắt thành miếng nhỏ, chậm rãi chiên bằng lửa nhỏ, trộn với nước sốt và rau thơm xắt nhỏ, như vậy hương vị sẽ càng tuyệt vời hơn.
Trước khi ăn khoai tây chiên, Khương Bảo Châu hoàn toàn không ngờ chỉ với nguyên liệu đơn giản mà cũng có thể nấu ra món ăn ngon như vậy.
Sau khi ăn uống no say, ba cha con Khương Bát Đấu đến bờ sông rửa mặt, trước rạng sáng ngày mai sẽ phải chạy đi, nên cả nhà phải nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.
Tìm được cái cớ, Khương Tu Võ trở về tìm Khương Bảo Châu nói chuyện, hắn nhỏ giọng nói với vẻ mặt xấu hổ: "Tiểu muội, đều là lỗi của nhị ca."
"Nhị ca, lời này của huynh là có ý gì?"
Khương Bảo Châu không hiểu, từ sau khi bị lưu đày, nhị ca đã sớm không còn như trước đây nữa, giống như đã đánh mất tự tin của mình, động một chút là sẽ luôn tự phủ nhận bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-59.html.]
Sau này gia quy của Khương gia vẫn nên sửa đổi một chút mới được, người trong nhà không sai, có sai cũng là lỗi của người khác.
"Việc thái độ của Lưu quan sai thay đổi, có lẽ là có liên quan đến huynh.”
Khương Tu Võ lúng túng, rối rắm cả buổi trưa, chuyện này mà để cha mẹ biết thì hắn không chỉ không có quả ngon để ăn mà còn phải tìm tiểu muội đi nói tốt với người ta.
Hôm qua, Khương Bảo Châu cho hắn mười lượng bạc để làm một chiếc xe đẩy nhỏ, nhưng thực tế chỉ tiêu hết hai lượng rưỡi.
Trong tay có bạc, Khương Tu Võ nghe lời tiểu muội đi bộ đến cửa hàng thợ rèn, dự tính mua một con d.a.o găm, để sau này săn thú sẽ xử lý luôn mấy con gà rừng và thỏ hoang, còn có thể dùng để phòng thân.
Bên cạnh cửa hàng thợ rèn có một tiệm rượu, Khương Tu Võ ngửi thấy mùi rượu, cơn thèm muốn gợi lên trong lòng, trước kia ở kinh thành ngày ngày hắn đều không cách xa bình rượu, cũng đã lâu rồi hắn không uống một giọt rượu nào.
Khương Tu Võ lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn được tiểu nhị ở cửa mời vào.
Chờ đến khi hắn rời khỏi cửa tiệm rượu, nhìn thấy Lưu quan sai ở cách đó không xa. Khi ấy Lưu quan sai đến tiệm thuốc bắc nên khoảng cách của hai người cũng chỉ có khoảng mấy mét, Khương Tu Võ còn tưởng đối phương không phát hiện nên bước đi thật nhanh.
Hôm qua vẫn còn tốt, nhưng hôm nay Lưu quan sai đã nhìn chằm chằm cả nhà của hắn, rất nhanh Khương Tu Võ đã hiểu được đầu đuôi sự việc, như vậy đều là do hắn gây ra.
"Nhị ca, cho dù sự thật là như vậy thì huynh cũng không nên tự trách mình.”
Bạc là do Khương Bảo Châu đưa, mục đích đưa tiền không phải để Khương Tu Võ tiết kiệm mà chính là để hắn đối xử với bản thân tốt một chút, vậy thì có gì sai? Về phần bị Lưu quan sai nhìn thấy thì cũng chỉ do trùng hợp thôi.
Trên đường lưu đày, người trong nhà cũng không thể chỉ ăn rau dại, mì thô, bánh bột ngô, nếu như vậy thì cơ thể đã sớm không chịu nổi.
Đôi lúc ăn thịt bò để thay đổi, có như vậy mà Lưu quan sai đã ghen tị đến đỏ mắt, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm chuyện để gây sự.