Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:08:13
Lượt xem: 65
Theo lý thuyết, trong nhà người yếu nhất chính là Khương Bảo Châu và Văn Thị, nhưng mà tối hôm qua hai mẹ con vào không gian nghỉ ngơi, cho nên thoạt nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều.
“Đây là sao vậy?”
Văn Thị nhíu mày, hai cha con là có dấu hiệu bị cảm lạnh, nếu còn tiếp tục như vậy, ngày mai lên đường sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Nương, ta có thuốc viên.”
Trong không gian có đầy đủ tất cả các loại thuốc, Khương Bảo Châu lấy thuốc hạ sốt ra, uống cái này hạ sốt khá nhanh.
“Được rồi, nếu cha và đại ca con hỏi thì đẩy lên người mẹ.”
Văn Thị dặn dò nữ nhi, sau đó đút thuốc cho hai cha con, khoảng một canh giờ sau, nhiệt độ trên người hai người hạ xuống, sau đó hai người họ bắt đầu kêu đói.
“May mắn Bảo Châu đổi được thức ăn ở buổi họp chợ, nếu không ở nơi hoang dã trong thời tiết mưa to như vậy, chúng ta lấy đâu ra đồ ăn.”
Buổi tối lại ăn mì nước đơn giản, trên xe đẩy nhỏ còn dự trữ con gà hong gió, bị Văn Thị nấu băm thành miếng thêm ớt cay vào sào, vào lúc bị bệnh thì cần ăn ngon, ăn ngon uống tốt mới có sức lực.
Khương Bát Đấu và Khương Tu Văn không nghĩ tới, bọn họ cảm giác cả người rét run chuẩn bị xảy ra chuyện lớn, trong lúc hoảng hốt ăn một viên thuốc thế mà lại thấy thèm ăn, một hơi ăn ba chén mì lớn.
Vào buổi tối, tình trạng của cha con Khương gia đã ổn định, Khương Bảo Châu lại đưa Văn Thị vào không gian để thêm cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-46.html.]
Lần này, Khương Bảo Châu không nấu đồ ăn nhanh, mà hầm một nồi nạm bò cà chua lớn.
Đối với việc ăn thịt bò, Văn Thị còn kinh hãi hơn so với que cay trước đó.
Đại Tề là dùng bò để làm việc, nếu g.i.ế.c mổ bừa bãi sẽ phải ăn cơm tù, cho dù là bò già và bò còn sót lại cũng phải báo cáo với nha môn trước khi g.i.ế.c mổ, quản lý khá nghiêm ngặt.
Số lần Văn Thị ăn thịt bò có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Mẹ, chúng ta chỉ có thể vào phòng bếp nấu ăn.”
Trong không gian rất thú vị, phân khu rõ ràng, bởi thì thời gian không lưu động nên chỉ có thể đun nóng nguyên liệu nấu ăn ở trong bếp, còn những nơi khác thì không thể hầm được.
Trong phòng bếp, có một cái bếp lò có thể đẩy nhanh quá trình nấu, chưa đến mười lăm phút, Khương Bảo Châu đã nấu xong mấy món ăn lớn, có món ăn tiện lợi như thịt xào rau, bò nạm cà chua mình hầm, còn có trứng gà xào và rau muống xào tỏi, chay mặn phối hợp, bổ sung chất dinh dưỡng.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau ăn cơm, Văn Thị cảm thấy khó chịu, bà được may mắn ở trong không gian ăn uống no say, ba cha con thì vẫn còn chịu khổ ở trong lều trại.
Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cân nhắc đến sự an toàn của Khương Bảo Châu, Văn Thị nhanh chóng vượt qua.
Trời mưa to năm ngày liên tiếp, thân thể của các tướng sĩ ngày ngày lên đường cũng bắt đầu chịu không nổi, giày ngâm nước mưa lâu ngày, chân bị nấm ngoài da, ngứa ngáy không chịu nổi.
Thẩm Hoài Dung nhận được tin từ Vệ thượng thư nên đã quyết định vào thành nghỉ ngơi ở trạm dịch để tiếp viện, đồng thời mời thầy thuốc kiểm tra sức khỏe cho các tướng sĩ, để tránh người ngã xuống trước khi đến chiến trường.
Có cơ hội vào thành, Khương Bảo Châu giống như Lưu bà ngoại bước vào Đại Quan Viên, nàng có tiền, chứng nghiện tích trữ hàng hóa lại nổi lên, cái gì nàng cũng đều muốn mua.