Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-25 08:36:42
Lượt xem: 137
Hai người quỳ ở hàng phía trước, những lời hai người nói đều chui vào lỗ tai của Khương Bảo Châu, đầu tiên nàng thấy cảm động vì hành động muốn bảo vệ nàng của cha mẹ, sau đó lại ngăn không được xúc động muốn trợn trắng mắt.
Sủi cảo đã được cho vào nồi, nồi to ở cách đó không xa bốc khói nghi ngút, một lát sau mùi thịt bay tới, bụng Khương Bảo Châu kêu lên vài tiếng.
Ngay vừa rồi, Khương Bảo Châu phát hiện ra không gian của mình đã theo tới, nàng đang suy xét có nên biểu diễn tiết mục biến mất vào lúc c.h.é.m đầu không, hay là chờ sau khi c.h.é.m đầu lại xuyên trở về.
Ý tưởng đầu tiên chắc chắn, nhưng lại chỉ có thể ở lại cổ đại, ý tưởng thứ hai thì không nói trước được, nhỡ may không xuyên trở về được thì sao?
“Nhị đệ, đệ là người tập võ, đại ca kiểm tra đệ, đệ đoán xem sau khi đao phủ hành hình thì đầu của huynh có thể bay đi bao xa?”
Khương Tu Văn đã cực kỳ nhàm chán, người có tài học như hắn mà lại...
Muốn ảo não, điều tiếc nuối duy nhất chính là đến tuổi cập quan mà vẫn chưa đón dâu, hắn đã từng coi trọng một thiên kim nhà quan, chỉ tiếc cha của đối phương là đối thủ một mất một còn của Khương Bát Đấu, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, cuối cùng vẫn là đặt tình cảm vào sai người.
“Đại ca, cái này phải dựa vào thủ pháp của đao phủ, nếu người nọ là tay mơ, đao lại không nhanh thì một đao không c.h.é.m c.h.ế.t được.”
Một đao mà đầu không rơi thì sẽ phải liên tục chém, có thể sẽ hơi đau.
“Phải không, ta thấy bộ dáng đao phủ kia khá là thành thạo.”
Khương Tu Văn và Khương Tu Võ không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau, căn bản không sợ hãi trước cái chết, lúc đầu Khương Bảo Châu cũng bị hai người lừa gạt, thẳng đến khi nàng nhìn thấy một bãi nước ở dưới chân nhị ca.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-4.html.]
Chậc chậc chậc, dọa đái trong quần!
Mười lăm phút sau, sủi cảo thịt được vớt ra chén, có quan viên Đại Lý Tự tới đút sủi cảo, bởi vì Khương gia có nhiều người, quan viên không đủ dùng nên quan giam trảm lại tìm bá tánh vây xem dưới đài tới giúp.
“Ô ô ô, Bảo Châu, ta sắp mất đi người tỷ muội là ngươi rồi!”
Theo mọi người lên đài, một thiếu nữ ăn mặc bình thường chạy lên, thẳng đến chỗ Khương Bảo Châu.
“Tiểu Điệp, sao tỷ lại tới đây?”
Người đến là tỷ muội tốt của Khương Bảo Châu, Tiểu Điệp, cũng là người bạn duy nhất ở kinh thành của nàng.
Đừng nhìn Khương gia có địa vị cao, Khương Bát Đấu là ngự sử, động một tí liền răn dạy quan viên, thế cho nên người khác rất là kiêng kị, rất sợ nữ nhi nhà mình qua lại với Khương Bảo Châu sẽ tiết lộ bí mật, ngược lại bị Khương Bát Đấu theo dõi.
Chỉ có Tiểu Điệp là khác, bởi vì nàng là một thứ nữ, lại sinh ra trong một nhà quan nhỏ như hạt mè, nàng và Khương Bảo Châu có quan hệ rất tốt.
“Cha mẹ biết được tin tức của Khương gia liền cấm túc ta, ta chui lỗ chó mới ra được.”
Nhà Tiểu Điệp ở ngoại thành, nàng đi ra ngoài không có xe ngựa nên chỉ có thể đi bộ, vì lên đài đút cơm cho Khương Bảo Châu nên Tiểu Điệp nhét bạc cho quan viên chọn người, nàng đã lấy hết tài sản của bản thân ra.
“Vậy tỷ định trở về thế nào?”