Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:33:01
Lượt xem: 28
"Thôi được rồi, vậy các con phải cố gắng hết sức mình."
Vì vậy, Khương Bảo Châu được chứng kiến cách ba đứa nhỏ làm sổ sách.
Chữ viết không tốt nên đều phải dùng ký hiệu thay thế.
Tiền bọn họ xin từ chỗ cha mẹ đều dùng để mua váy cho Bối Bối.
Ăn ngon, cũng sẽ nhường cho Bối Bối.
Ban đầu, tiểu nha đầu còn có chút thẹn thùng, không có cảm giác an toàn.
Buổi tối ngủ liền khóc tỉnh, lo lắng mình bị đưa đi.
"Muội muội không sợ, đại ca ở đây."
Đại Bảo vỗ vỗ vai Bối Bối, nói lời bảo đảm.
Vốn tưởng rằng ba huynh đệ chỉ nóng nảy trong giây lát, nhưng không ngờ mấy ngày sau bọn họ vẫn trước sau như một.
"Cha, con có thể có một con búp bê thỏ bằng vải được không ạ?"
Sau khi ở chung hòa hợp, Bối Bối bắt đầu nói ra yêu cầu nhỏ.
Vẻ mặt của cô bé mong đợi, hy vọng có một con búp bê vải.
Nhưng búp bê vải không rẻ, phải tốn bạc mua.
"Có thể."
Thẩm Hoài Dung nhớ rõ trong không gian, có rất nhiều thú bông: "Con thích thì đi tìm mẹ của con lấy đi."
"Nhưng mà mẹ đã rất vất vả, còn đang chuẩn bị cơm canh."
Bối Bối tỏ ra rối rắm, cô bé không muốn tiêu tiền của mẫu thân cho lắm.
Mẫu thân làm nữ tử không dễ dàng.
Thẩm Hoài Dung ngạc nhiên, hắn thì dễ dàng sao?
Hắn đã bán mình cho Khương Bảo Châu từ lâu, hắn không có tiền!
"Cha, có phải ngài không có bạc không?"
Bối Bối cảm thấy sắc mặt của Thẩm Hoài Dung không đúng lắm nên hiểu chuyện hỏi.
Nếu như không có tiền, vậy thì cô bé liền từ bỏ.
Chỉ là tại sao cha lại không kiếm tiền nhỉ?
Bối Bối nhìn về phía Thẩm Hoài Dung, vẻ mặt rối rắm: "Nghe nói đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội."
Dù sao trước kia khi còn ở trong thôn, trong thôn đều là nam tử làm công nuôi sống cả gia đình.
Vị cha mới này hình như chỉ biết ăn.
Thẩm Hoài Dung: “...”
Từ sau khi trong nhà có thêm một tiểu nữ nhi, đi ra ngoài luôn là gà bay chó sủa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-357.html.]
Bốn đứa nhỏ cảm thấy cô đơn, lại muốn nuôi chó.
Đại Bảo đề nghị mua một con ch.ó khi đi ngang qua thôn nào đó.
"Đại Bảo, không được."
Khương Bảo Châu suy nghĩ, bọn họ đi ra bên ngoài không có điều kiện này.
"Mẹ, vì sao ạ?"
Đề nghị bị từ chối, Đại Bảo chán nản nói.
Nhìn đôi mắt đáng thương của cậu bé, Khương Bảo Châu suýt chút nữa mềm lòng đồng ý.
Nhưng nàng vẫn không có choáng váng đầu óc, lý trí vẫn là trên hết.
"Chó con đều có cha mẹ của nó, nếu như con mang nó đi, chúng nó sẽ phải tách ra với cha mẹ"
Khương Bảo Châu nói đạo lý với mấy bánh bao nhỏ, tận tình khuyên bảo.
"Giống như các con, nguyện ý rời đi cha mẹ sao?"
Phong ba mua chó qua đi, Khương Bảo Châu đắc chí, cho rằng lừa được bốn bánh bao nhỏ.
Một nhà sáu người lại lên đường, ba huynh đệ và Tiểu Bối Bối không nhắc đến chuyện mua chó nữa.
"Tại sao mấy đứa không nói chuyện?"
Khương Bảo Châu vẫn rất để ý đến ý tưởng của bọn nhỏ.
Không thể bởi vì còn nhỏ mà không xem trọng.
"Mẹ, ngài nói có đạo lý."
Chó con cũng có cha mẹ, giống như bọn họ, không muốn rời xa cha mẹ.
Chẳng sợ đại cữu và nhị cữu là người thân, nhưng đối với nhà bọn họ mà nói thì vẫn là người ngoài. "Không ngờ con cũng rất cơ linh"
Khương Bảo Châu cảm thán, đây là lý do vì sao lúc trước nương muốn bảo mật không gian của nàng. Cho dù là huynh muội, nhưng sau khi thành thân sinh con thì sẽ càng để ý đến gia đình nhỏ của mỗi người.
Khương Bảo Châu thực sự vui mừng, nhưng không vui được bao lâu lại xảy ra chuyện.
Ngày này xe ngựa đi ở trên đường, ven đường gặp được một ông lão lôi kéo xe bò.
Trên xe bò của ông lão có rất nhiều lồng sắt cực lớn.
Trong lồng sắt chen chúc khoảng mười mấy con chó.
Vừa thấy chính là cái loại chó nhà thông minh.
Xe bò đi rất chậm, đi ngang qua xe ngựa.
Vừa lúc, Nhị Bảo đang ghé vào trên cửa sổ xe thưởng thức phong cảnh, đối diện với lồng chó. "Gầu gấu gấu!"
Chó trong lồng sắt nhìn thấy Nhị Bảo liền sủa to.
"Cha, mẹ, dừng xe ngựa!"
Nhị Bảo liều mạng gõ cửa sổ xe, Thẩm Hoài Dung cho rằng mấy đứa con trai lại muốn đi vệ sinh.
Ai ngờ, lại bị mấy bánh bao yêu cầu đuổi theo ông lão kéo xe bò kia.