Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:31:55
Lượt xem: 25
"Lát nữa có thể thử luôn không?"
Nguyễn Miên Miên có chút nóng vội.
"Có thể."
Nhưng không chính xác bằng buổi sáng.
Nhưng nếu thử ra hai vạch thì chắc kết quả cũng không sai được.
Nguyễn Miên Miên vội vàng trở về phòng, nhìn chằm chằm vào hai vạch trên que thử, cả người choáng váng.
Nàng đợi hai năm, cuối cùng cũng có thai!
Vào chạng vạng, trên mặt sông gió đêm mát lạnh.
Thẩm Hoài Dung đặt bếp bò nướng BBQ, nhanh nhẹn quét dầu nướng cá.
Ba đứa nhỏ ngồi một hàng trên boong tàu ở bên cạnh, nhìn cảnh sắc nơi xa.
Thẩm Hoài Dung nhìn ba bánh bao ngồi ngay ngắn ở kia, trong lòng thầm than thở một tiếng.
Ban đầu hắn cho rằng hai vợ chồng được đi du lịch riêng, không có ba tên kéo chân sau.
Hiện tại có ba đứa nhỏ ở đây thì hắn lập tức không có địa vị.
Thẩm Hoài Dung nhận mệnh nướng cá, vì ngon miệng, còn rạch hai đường ở trên cá.
"Đại Bảo, con cùng đệ đệ muốn uống cái gì, nước mật ong hay vẫn là trà trái cây?"
Nếu như mấy đứa con trai đã đi theo lên đường, đã đi được một nửa cũng không thể quay về, chỉ có thể đ.â.m lao phải theo lao. Khương Bảo Châu nhận mệnh phục vụ cho ba đứa nhỏ.
Đều nói đọc vạn quyển sách không bằng đi đường ngàn dặm.
Trước đây khi ở kinh thành, ít tiếp xúc với người.
Ra bên ngoài trông thấy việc đời cũng có lợi cho việc tam bào thai trưởng thành.
Hy vọng bọn nhỏ hiểu không phải là tất cả mọi người đều là người tốt, lòng người hiểm ác, có chút thông minh nhỏ cũng không được.
"Mẹ, tụi con uống nước mật ong là được rồi."
Đại Bảo đứng lên ôm lấy cánh tay Khương Bảo Châu làm nũng nói: "Đêm nay chúng con có thể ngủ cùng với mẹ được không ạ?" Ba huynh đệ đã bàn bạc, đối với cha ruột, không thể không phòng.
Lỡ như thừa dịp bọn họ ngủ lấy một con thuyền nhỏ đưa bọn họ trở về kinh thành thì bọn họ cũng không làm gì được.
Cho nên, Nhị Bảo đã dùng cành lá hương bồ đan thành vòng tay, chờ sau khi ngủ say sẽ đeo lên cổ tay của mẹ.
Như vậy nếu cha có động tác là sẽ bị bọn họ phát hiện.
"Được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-354.html.]
Vốn dĩ Khương Bảo Châu định từ chối, nhưng nhìn thấy cái bánh bao mềm mại trước mặt lại không nhịn được nhéo khuôn mặt của Đại Bảo, không có nguyên tắc mà đồng ý.
Nghĩ đến lúc trước sinh được chiếc bánh bao nhăn dúm dó, hơn hai năm mà đã lớn như vậy, Khương Bảo Châu liền tràn lan tình thương của mẹ.
Thấy vậy, Thẩm Hoài Dung đang nướng cá đen mặt.
Điều kiện mang theo mấy đứa con trai lên đường là không thể quấy rầy hai vợ chồng thân mật.
Hiện tại thì hay rồi, ba cái bánh bao nhỏ kết phường xa lánh hắn.
"Đại Bảo, buổi tối các con ngủ với mẹ, vậy cha ngủ ở chỗ nào?"
Thẩm Hoài Dung tận lực làm chính mình trông rất bình tĩnh hỏi.
Không phải hắn tính toán chi li, mà là ba đứa nhỏ này thật sự quá coi trời bằng vung.
"Cha, đó là chuyện của cha."
Đại Bảo chớp chớp mắt, vô tội nói: "Ngài đã lớn như vậy mà còn không có chủ ý sao?"
Ngủ ở chỗ nào không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng tới bọn họ thì tốt rồi.
Thẩm Hoài Dung: “...”
Yêu nghiệt từ đâu tới, cố ý phá hư tình cảm của hắn và Khương Bảo Châu!
Thẩm Hoài Dung không cam lòng yếu thế, tiếp tục hỏi: "Vậy cha cũng muốn ngủ với mẹ con."
Không nói trắng ra thì mấy đứa con trai này nghe không hiểu.
"Nhưng mà cha, ngài không hiểu rõ về chính mình sao?"
Nhị Bảo có chút khó hiểu nhìn về phía cha nói: "Ngài quá già rồi"
Mẫu thân nói, thích khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu bé, còn thích gót chân nhỏ và m.ô.n.g nhỏ của cậu bé.
Đáng yêu, có thể bỏ vào túi, cho nên nương mới nguyện ý ôm ba huynh đệ bọn họ ngủ cùng.
Cha không có những ưu điểm này.
"Ông ngoại nói, dưa chuột già quét sơn xanh, giả vờ non đẩy!"
Tam Bảo bổ sung thêm một câu, lại đ.â.m vào n.g.ự.c Thẩm Hoài Dung thêm một đao.
"Các con học những câu nói lung tung rối loạn này từ ai?"
Thẩm Hoài Dung hít sâu một hơi, hắn hoài nghi ba đứa nhỏ này là tới đòi nợ, thường xuyên bức bách cha ruột là hắn không có đường lui.
"Những lời này không phải lung tung rối loạn, là ông ngoại nói, chẳng lẽ ngài không tôn kính trưởng bối sao?"
Nhị Bảo lộ ra vẻ mặt hoài nghi.