Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 349

Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:29:45
Lượt xem: 40

Khương Bảo Châu thành bánh trái thơm ngon, kéo theo cửa hàng son phấn buôn bán đến hô mưa gọi gió. Thu mua cẩm tú phường, nguyện vọng trở thành nữ nhà giàu số một của Đại Tề cứ thế thực hiện được. Từ mang thai đến lúc sinh sản, Khương Bảo Châu không nôn nghén, không mất ngủ, ăn gì cũng ngon. Cho dù là lúc sinh sản đi đến quỷ môn quan một chuyến cũng đặc biệt thuận lợi. Khương Bảo Châu không sao cả, Thẩm Hoài Dung lại sợ đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Khương Bảo Châu ở cữ, Thẩm Hoài Dung hầu hạ ba bánh bao nhỏ, luống cuống tay chân.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm của người làm cha, trở thành một người cha bỉm sữa.

Lúc trước hai vợ chồng đã thống nhất với nhau, nghiêm phụ từ mẫu, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện, nhưng tất cả đều thành vô dụng.

Ba bánh bao có tính cách khác nhau.

Đại bảo ổn trọng, nhị bảo thông minh mẫn cảm, còn tam bảo, rất nhiều mưu ma chước quỷ.

Mới hai tuổi đã thu phục được Tiểu Thạch đầu, nhi tử của Khương Tu Văn.

Ngay cả Tiểu Dư Sinh, Tiểu Đã Dư có bối phận cao hơn một bậc cũng trở thành tùy tùng của ba ông cụ non này.

Tam bào thai làm thành một đoàn thể nhỏ, thường xuyên cấu kết đi bắt nạt người khác, rất có tư thế thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Muốn dạy dỗ, nhưng mấy bé con mới hơn hai tuổi, nói quá sâu sợ bọn họ nghe không hiểu.

Không dạy dỗ thì thật sự là muốn coi trời bằng cái vung.

Nếu cứ phát triển theo chiều hướng này thì sớm muộn gì bọn nhỏ cũng trở thành ác bá.

Bạch Lạc Trần tới phủ ăn cơm ké đã bị ba huynh đệ cấu kết bỏ sâu vào trong chén.

Bạch Lạc Trần không đề phòng, chờ phát hiện ra thì đã ăn được nửa con sâu.

Vì thế, Khương Bảo Châu đã nghiêm túc phê bình ba bánh bao nhỏ.

Mỗi lần phạm sai lầm, Khương Bảo Châu thẩm vấn, đại bảo sẽ lập tức đứng ra chủ động nhận sai, lần nào cũng không ngoại lệ.

"Vì sao mỗi lần đều là con phạm sai lầm?"

Khương Bảo Châu thấy kỳ lạ, đại bảo là các huynh đệ đẩy ra gánh tội thay sao?

"Bọn đệ đệ nhỏ hơn con, sao bọn họ không phạm lỗi?"

"Đệ đệ hiểu chuyện hơn con."

Tiên sinh nói, huynh trưởng phải bảo vệ đệ đệ.

Cậu bé là trưởng tử trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm.

Hơn nữa, là huynh đệ thì phải có nghĩa khí, cậu bé không thể khai ra bọn đệ đệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-349.html.]

Khương Bảo Châu há hốc mồm, nếu cứ tiếp tục như vậy là không được.

Nàng gọi ba huynh đệ tập hợp lại, nói thẳng: "Nhị bảo, tam bảo, nếu các còn còn kiên trì đề đại bảo nhận sai, vậy sau này chỉ đánh một mình đại bảo."

"Mẹ, một người làm việc, một người gánh chịu."

Nhị bảo chủ động đứng ra, là cậu bé đề ra ý tưởng này.

"Mẹ, là con bắt sâu, không liên quan đến đại ca."

Tam bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, muốn đánh thì đánh cậu bé là được.

Nói rồi cậu bé đỏ bừng mặt cởi quần ra.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên mẹ đánh mông, cậu bé chịu nổi.

Khương Bảo Châu: “...”

Còn tuổi nhỏ đã có khí chất đại ca giang hồ, ở phương diện đối kháng câu hỏi của nàng, ba huynh đệ đoàn kết đến đáng sợ. Đại bảo che chở hai đệ đệ, nhị bảo và tam bảo tranh nhau chịu phạt.

Khương Bảo Châu đã tê rần.

Nàng là người ác kia sao, vì sao phải luẩn trong lòng mà sinh nhiều con như vậy?

Cũng may sau khi đe dọa xong, ba huynh đệ bắt đầu nói thật, không còn là một mình đại bảo gánh vác.

Khương Bảo Châu dạy dỗ không tốt, đơn giản ném ba bánh bao nhỏ đến học đường, giao cho tiên sinh nhọc lòng.

Những học đường có thể đi trong kinh thành, tới hiện tại đã thay đổi hai ba nơi.

Nghe nói Khương Bảo Châu muốn đưa ba bào thai đến học, thậm chí còn có một số học đường đóng cửa.

Danh tiếng của ba huynh đệ lan truyền ra ngoài, khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật!

Ban đầu cũng có tiên sinh có tính tình tốt bằng lòng thu nhận.

Chỉ là ba đứa nhỏ học tập quá nhanh, làm cho mấy đứa nhỏ năm sáu tuổi còn lại sinh ra bóng ma.

Đối với việc này, Khương Bảo Châu cũng cạn lời.

Lúc nàng hai tuổi còn chưa nói rõ đâu.

Người so với người, sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Điều làm nàng tức giận không chỉ là vấn đề học tập của ba đứa nhỏ, mà là ba đứa nhỏ này hoàn toàn không giống nàng!

Loading...