Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 342

Cập nhật lúc: 2024-08-12 09:05:10
Lượt xem: 33

"Phía trước có chuyện gì thế?"

Tốc độ của đoàn xe chậm lại, sau khi Thẩm Hoài Dung phát hiện ra thì hỏi.

"Công tử, phía trước là người người của Ngũ Thành Binh Mã Tư đang duy trì trật tự."

Không hiểu sao lại có một vài tên ăn mày bẩn thỉu lao tới từ nơi nào, ngăn ở giữa đường la lối khóc lóc lăn lộn.

Vừa thấy đã biết là đã có mưu tính từ trước, đây là không muốn đoàn xe được thông hành thuận lợi.

Người của phủ đã đi cho bạc cùng bao lì xì, nhưng đối phương vẫn không chịu nhường đường.

"Ngày đại hỉ, không thể thấy máu."

Mấy người Ngũ Thành Binh Mã Tư cũng rất là khó xử.

Thanh Y nhận được tin tức, nhanh chóng hồi bẩm.

Công tử nhà hắn còn vội vàng về phủ bái đường, không thể trì hoãn giờ lành ngày tốt.

Lại nói trên đường đón dâu không thuận lợi, điều này cũng không may mắn.

"Công tử, có chướng ngại vật thì làm sao bây giờ?"

Dù sao ở trong kinh thành, cho dù là Khương gia hay là công tử nhà mình cũng đã đắc tội với không ít người.

Những kẻ ăn mày này, hơn phân nửa là người do những người đó tìm tới.

Chỉ tạo ra chút phiền toái hỗn loạn, làm người cảm thấy ghê tởm.

"Không sao."

Thẩm Hoài Dung dừng ngựa lại, rồi gõ cửa sổ xe.

"Thẩm đại nhân?"

Khương Bảo Châu đã cảm nhận được động tác khác lạ, đang cân nhắc phương pháp giải quyết.

Giữa hai phủ chỉ có một con đường.

Đối phương chặn ở giữa đường khiến cho đoàn đón dâu không thể đi đường vòng.

"Bảo Châu, muội đỡ khăn voan cho tốt."

Thẩm Hoài Dung ôm Khương Bảo Châu từ bên trong xe ngựa lên ngựa, nhỏ giọng nói.

Có chướng ngại vật trên đường, cho rằng hắn không có cách sao?

Đoàn xe cứ đi từ từ, còn hắn đuổi thời gian.

Thẩm Hoài Dung giục ngựa chạy như điên, hắn kéo chặt dây cương, nhẹ nhàng mà nhảy lên.

Vó ngựa bay lên không, rồi phóng qua người của mấy tên ăn mày.

Khương Bảo Châu che khăn voan lại, chỉ cảm thấy hết sức sung sướng.

Quả nhiên có Thẩm đại nhân ở đây thì không tồn tại bất kỳ vấn đề khó khăn nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-342.html.]

"Hay!"

Dân chúng hai bên thấy vậy đều phát ra tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Sau khi tránh thoát được chướng ngại vật trên đường thì tiến vào Thẩm phủ.

Hai người đi vào hỉ đường.

Thẩm Hoài Dung đã thoát tộc nên không có cha mẹ.

Vì để giữ thể diện cho Thẩm Hoài Dung, Hoàng Thượng mang theo Hoàng Hậu tới.

Nên ngồi xuống vị trí cao đường.

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái..."

Trình tự ngắn gọn rõ ràng.

Sau đó, Khương Bảo Châu bị đưa vào trong hỉ phòng đã được chuẩn bị tốt từ sớm.

Cửa mái hiên của hỉ phòng treo đèn lồng hình con thỏ.

Trên cửa sổ dán chữ song hỉ màu đỏ, bên trong còn có kẹo hoa năm màu.

Chung trà trên bàn là màu đỏ, bên cạnh giường lớn được làm từ gỗ tử đàn treo trăm tử trướng.

Trên mặt đất, còn đặt một tầng thảm lông thật dày.

"Tiểu thư, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ đều tới, đủ loại quan lại không có một người nào vắng mặt"

Thẩm phủ mở bàn tiệc, tiền viện vô cùng náo nhiệt, cũng cực kỳ bận rộn.

Thẩm Hoài Dung chiêu đãi khách khứa, trong lúc nhất thời không thể thoát thân được.

"Tiểu Điệp tiểu thư chuẩn bị chân gà nướng cho ngài."

Thức ăn khác chỉ có thể ăn nóng hổi, nhưng mà chân gà nướng không giống như vậy, ăn lạnh cũng rất ngon.

Buổi sáng, Khương Bảo Châu chưa nhìn thấy Tiểu Điệp.

Hóa ra nha đầu này chạy đến cửa hiệu lâu đời để mua đùi gà.

"Ăn ngon."

Khương Bảo Châu lau son môi, há to miệng ăn thịt, trong mắt nhiễm chút nước mắt.

Đoạn thời gian này, hai tỷ muội sớm chiều làm bạn, giờ tự nhiên rời đi khiến cho nàng còn có chút luyến tiếc.

Ngoài cửa, quản sự bà tử của Thẩm phủ đã tới.

Bà ấy dựa theo dặn dò mà mang theo tiểu hoành thánh nhân thịt cùng tôm bóc vỏ mà Khương Bảo Châu thích ăn tới. "Phu nhân, nếu mà ngài mệt mỏi thì cứ đi ngủ trước đi"

Đến buổi tối còn có động phòng hoa chúc thì sẽ càng hao phí thể lực.

Quản sự bà tử có ý tốt nhắc nhở, khiến cho Khương Bảo Châu đỏ mặt.

Nghĩ đến một cửa ải cần phải trải qua kia, nàng lại có chút sợ hãi rất nhỏ.

Không hề làm ầm ĩ đến buổi tối, đến cuối buổi Hoàng Thượng rời khỏi Thẩm phủ thì khách khứa cũng biết ý mà cáo lui.

Loading...