Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 310

Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:17:35
Lượt xem: 36

"Nơi này là biên thành bắc địa, Tạ gia thật sự muốn lật trời hay sao?"

Tức giận là tức giận, nhưng Văn Thị cũng không dám mang an toàn của người nhà ra nói giỡn.

Đêm hôm đó, cả nhà đều dọn đến đại doanh thành Bắc.

Văn Thị lập tức nói tin Thẩm Hoài Dung cầu hôn cho Khương Bảo Châu biết.

Bà mối còn chưa tới cửa, hai bên đã ước định bằng miệng.

"Nương, ngài đồng ý rồi sao?"

Khương Bảo Châu không khỏi căng thẳng.

Nghĩ đến Thẩm đại nhân chăm sóc nàng, giống như cầu hôn cũng là chuyện nước chảy thành sông.

"Như thế nào?"

Văn Thị không khỏi cảm thấy buồn cười: "Vậy con hy vọng nương đồng ý, hay vẫn là hy vọng nương không đồng ý?"

Con gái lớn không giữ được, Văn Thị chỉ hy vọng quyết định này không sai.

"Nương..."

Khương Bảo Châu đỏ mặt.

Xuyên đến Đại Tề, làm người độc thân từ trong bụng mẹ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc gả chồng, thậm chí còn có chút bài xích.

Nếu như người nọ là Thẩm đại nhân, giống như cũng không khó chấp nhận như vậy.

"Được rồi, nương đã đồng ý rồi."

Đính hôn là đính hôn, nhưng Văn Thị cần phải nói rõ vài chuyện.

Trước khi thành thân, cho dù hai người động tình thì cũng không cần lén nếm thử trái cẩm.

Cần phải xảy ra từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp.

"Nương, Thẩm đại nhân không phải loại người như vậy."

Khương Bảo Châu giải thích thay cho Thẩm Hoài Dung, chẳng sợ đêm mưa ở trong động thì Thẩm Hoài Dung cũng vẫn luôn chăm sóc nàng.

Nghĩ lại, hắn chưa từng có một chút hành động nào vượt qua cả.

"Nương không lo lắng Thẩm đại nhân, người nương lo lắng là con."

Văn Thị có chút bối rối, bà nói thật.

Ở trong không gian có một phòng sách.

Văn Thị tình cờ cầm lấy một quyển truyện tranh, quyển truyện kia còn kích thích hơn cả đông cung.

Khương Bảo Châu đã đọc qua thứ này, tư tưởng sẽ không bị đầu độc, phải không?

Khương Bảo Châu: “...”

Nàng thật sự có tích trữ một chút loại truyện tranh kia, sao nương lại phát hiện được?

Hiện tại, mẫu thân hoài nghi nàng là người háo sắc, còn lo lắng nàng ra tay với Thẩm đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-310.html.]

Khương Bảo Châu muốn hô to một tiếng, oan uổng quá!

"Không bị đầu độc thì sao con có thể nghĩ ra việc lột sạch Tạ Lăng Vân rồi ném tới phố xá sầm uất hả?"

Nữ nhi bình thường không thể nghĩ ra được chủ ý như vậy.

Muốn xử lý Tạ gia có thể lựa chọn thủ đoạn khác.

"Tạ Lăng Vân ỷ vào chính mình lớn lên tạm được liền tô son trát phấn làm con thấy ghê tởm."

Khương Bảo Châu hừ lạnh một tiếng, không phục lắm.

"Vậy con tìm người phế hắn đi là được."

Nếu không phải thứ tốt thì phải giải quyết từ căn bản.

Lột sạch người ném tới phố xá sầm uất, nhiều nhất chỉ bị mất mặt mũi, nếu như là người mặt dày thì việc này sẽ không gây ra tổn thương nhiều cho hắn.

Lỡ như Tạ Lăng Vân là người có đam mê bại lộ, ngược lại trong lòng hắn lại càng thêm vui mừng ấy chứ.

Khương Bảo Châu: “...”

Thôi được rồi, nương đã thắng.

Sáng sớm hôm sau, Văn Thị tiếp bà mối ở tiểu viện.

Giả Minh Nguyệt là nàng dâu mới nên đi theo bà bà Văn Thị gặp người.

Nghe nói là tới cầu hôn với Khương Bảo Châu, Giả Minh Nguyệt theo bản năng mà muốn từ chối.

"Được."

Không nghĩ đến, Văn Thị lại vô cùng sảng khoái mà đồng ý một tiếng.

Sau khi tiễn bà mối đi, Giả Minh Nguyệt đi tìm Khương Bảo Châu đưa tin tức.

Văn Xuyên Hàn do dự một lát rồi đi gặp cô mẫu Văn Thị.

"Cô mẫu, cháu trai là tới để từ biệt."

Khi Văn gia nhận được tin tức Khương gia bị lưu đày thì đã vô cùng rối loạn.

Cha mẹ hắn ở Tây Bắc đứng ngồi không yên, lại không thể bỏ lại công việc trong tay, chỉ đành phải phái mấy tiểu bối bọn họ tới bắc địa.

Vốn dĩ cho rằng Khương gia sẽ phải khổ cực nên Văn gia mới muốn đưa than ngày tuyết.

Văn Xuyên Hàn tới rồi mới biết được, Khương gia sống rất khá, thậm chí không cần dệt hoa trên gấm.

"Xuyên Hàn à, cháu ngồi xuống trước đi."

Trong phòng, chỉ có cô cháu hai người.

Văn Thị nghĩ đến lo lắng của nữ nhi, cho rằng rất có đạo lý.

"Cô mẫu thật sự xin lỗi cháu"

Văn Thị thở dài, là do bà làm không đúng, bà quá mức ích kỷ.

"Cô mẫu, sao ngài lại nói như vậy?"

Nếu bởi vì việc hôn nhân của biểu muội thì thật sự không cần.

Loading...