Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:13:34
Lượt xem: 40
"Ngài đến rồi à!"
Tình địch xuất hiện, sắc mặt của Văn Xuyên Hàn không nén được giận.
Vả lại biểu muội còn thân thiết gần gũi với Thẩm đại nhân như thế, khiến trong lòng hắn có một cảm giác thất bại không thể diễn tả thành lời.
Nhưng mà nam tử cũng có tâm tư sùng bái kẻ mạnh, Văn Xuyên Hàn rất kính nể với bản lĩnh của Thẩm Hoài Dung.
Nếu như Khương Bảo Châu gả cho Thẩm Hoài Dung, thì Thẩm đại nhân còn có thể cao ngạo đến như vậy sao?
"Thẩm đại nhân, đến lúc đó ngài phải gọi ta một tiếng cữu huynh."
Nghĩ như vậy, Văn Xuyên Hàn lại cảm thấy thích thú khó hiểu.
"Biểu."
Thẩm Hoài Dung muốn nhắc nhở Văn Xuyên Hàn, giấc mơ rất đẹp, nhưng vẫn phải tỉnh lại.
Trong phòng hỉ, Giả Minh Nguyệt như đứng ngồi không yên.
Khi đến Khương gia, nàng chỉ mang theo mỗi một nha hoàn là Liễu Diệp.
Vốn dĩ nhà họ Giả đã chuẩn bị cho nàng bốn nha hoàn và một bà tử, nhưng sau khi biết được bên cạnh Văn Thị chỉ có mỗi Khương ma ma thì nàng không mang theo thêm ai nữa.
"Liễu Diệp, ta lo quá."
Ở trên hỉ đường, nàng suýt chút nữa đã bị hiểu lầm vì Tạ Hân Vũ, nên Giả Minh Nguyệt rất băn khoăn.
"Tiểu thư, người lại suy nghĩ lung tung rồi."
Liễu Diệp cũng không yên tâm, nên nàng cũng chạy ra ngoài để lén xem sao.
"Tiểu thư Bảo Châu rất lợi hại, chỉ nói vài ba câu đã có thể đuổi Tạ Hân Vũ đi rồi."
Không chỉ như vậy, Tạ Hân Vũ có khổ mà không nói nên lời, sắc mặt kia thật sự rất ấm ức.
"Bảo Châu thật thông minh."
Nhưng Giả Minh Nguyệt không phải nói chuyện này, mà nàng lo lắng về chuyện phải đối mặt với việc động phòng hoa chúc. Khương Tu Văn không hiểu tình cảm, mà làm việc luôn bừa bãi, lỡ như...
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt Giả Minh Nguyệt đỏ bừng.
Cho dù đã đến từng này tuổi, nhưng nàng cũng chỉ mới vừa hiểu những chuyện này vào tối hôm qua.
"Nương đã nói, động phòng hoa chúc đau đến sống không bằng chết."
Giả Minh Nguyệt chỉ cần nhớ tới là lạnh run, nên nàng bỗng dưng sinh ra sự bài xích với Khương Tu Văn.
"Tiểu thư, có lẽ cô gia sẽ có chút kinh nghiệm?"
Khương Tu Văn đã cập quan, còn lớn lên ở kinh thành.
Trong kinh thành, phong tục dân gian cởi mở, thường xuyên có công tử đi dạo hoa lâu, uống hoa tửu. "Khó mà nói được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-300.html.]
Vốn dĩ, Giả Minh Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Nàng rất thích xem thoại bản của Lạc Phách tú tài, cảm thấy nó rất thuần khiết.
Cho dù nam nữ trong đó đều chết, đừng nói là làm một đôi uyên ương.
Hai chủ tớ đang nói chuyện thì Khương Tu Văn đi vào hỉ phòng.
Đầu tiên là mở khăn voan của Giả Minh Nguyệt.
"Liễu Diệp, ngươi đi xuống trước đi."
Khương Tu Văn vẫy tay, bắt đầu hạ màn.
Liễu Diệp thấy vậy thì nàng liền làm một động tác tay cỗ vũ tiểu thư nhà mình cố lên.
"Nương tử đừng sợ, ta sẽ không ăn thịt nàng."
Khương Tu Văn rót nước trà, che giấu đi sự căng thẳng của mình.
"Ừm."
Giả Minh Nguyệt cũng không biết nên nói gì, nàng có chút xấu hổ mà cúi đầu.
"Nàng có đói không?"
Nghe tiểu muội nói Giả Minh Nguyệt từ lúc thức dậy để trang điểm cho đến giờ có lẽ vẫn chưa dùng cơm.
Trên bàn, rượu và thức ăn cũng chưa từng chạm qua, cũng đã lạnh rồi.
"Cho nàng."
Khương Tu Văn lấy một cái túi giấy dầu từ trong tay áo ra, đưa cho Giả Minh Nguyệt, hắn nói: "Nàng mau ăn đi, còn nóng đó" Nhà bếp phía sau làm gà nướng, Khương Tu Văn ăn một cái đùi gà, cũng thuận tay lấy một cái cho Giả Minh Nguyệt.
Trong sân, cả nhà đang náo nhiệt, Khương Tu Võ và mười mấy tiểu tử Văn gia đều bị đẩy đi chắn rượu.
Tân lang Khương Tu Văn tranh thủ thời gian đó mà rời đi.
"Ta ăn nhé."
Giả Minh Nguyệt đã sớm đói đến mức bụng cũng kêu thành tiếng, nàng cắn một miếng đùi gà, khen ngợi: "Ngon quá!"
"Tất nhiên là ngon rồi, đây là công thức gia truyền của Bảo Châu."
Khương Tu Văn nhìn về phía Giả Minh Nguyệt nói: "Sau này nàng vào Khương gia rồi, ta hứa với nàng là từ nay nàng có thể được ăn uống thỏa thích."
"Ta sợ ăn nhiều sẽ mập, chàng không cõng nổi ta thôi."
Có thức ăn ngon, Giả Minh Nguyệt cũng không còn lo lắng nữa.
Quá trình đón dâu vô cùng nguy hiểm, có vài lần suýt chút nữa nàng đã để chân rơi xuống đất.
"Sẽ không đâu, nàng có chân đi đường được, ta cần gì phải cõng nàng?"
Khương Tu Văn phản phái xuất hiện.