Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:18:19
Lượt xem: 43
Lúc trước, Khương Tu Văn coi trọng nữ nhi của đối thủ một mất một còn là sự thật.
Vốn dĩ Khương Bát Đấu không phản đối việc hôn nhân này, ngược lại lại nguyện ý thành toàn.
Dù sao thì, nếu cưới vị tiểu thư kia vào cửa, đối thủ một mất một còn kia dám cho ông xem sắc mặt sao.
"Là đại ca ngươi không biết cố gắng, tiểu thư nhà người ta có người trong lòng, vốn dĩ không thích hắn!"
Sau khi Khương Bát Đấu biết được, vì mặt mũi của Khương Tu Văn mà mãnh liệt phản đối.
Ông suy nghĩ vì mặt mũi của Khương Tu Văn, ngược lại nghịch tử này lại oán ông dùng gậy đánh uyên ương, đúng là đồ không biết tốt xấu!
Nhi tử của Khương Bát Đấu ông đây, sao lại ngu ngốc như vậy.
Tự mình đa tình, còn muốn dựa vào người làm cha như ông để cứu vãn mặt mũi.
"Ngày mai, chúng ta mời bà mối đến Nguyễn gia cầu hôn.”
Việc hôn nhân của Khương Tu Văn đẩy ra sau, trước tiên định ra cho Khương Tu Võ đã.
Cô nương nhà người ta đã tìm tới tận cửa, chỉ vào mặt ông mà chất vấn, Khương Bát Đấu muốn xuống đài cũng không được.
Bên ngoài, tên nghịch tử Khương Tu Võ này đã nói bậy không ít về ông, đúng là làm phản rồi!
"Cha, nàng ta cố ý, ngàn vạn lần ngài đừng trúng kế!"
Nguyễn Miên Miên thích gây sự như thế, về sau cưới vào cửa thì nhà cửa sẽ không yên.
"Nhà cửa không yên thì phân ngươi ra ngoài, như thế lỗ tai càng được thanh tịnh.
Cái khác không nói, nhưng ném Quý lão tam tới hậu viện nhà tri phủ thì Khương Tu Võ nên phụ trách chuyện này.
Nguyễn Miên Miên không những không ghi hận, ngược lại lại cho Khương Tu Võ cơ hội biểu hiện, làm hắn được lộ diện trước mặt Nguyễn tri phủ.
Không sợ nữ tử có tâm tư, chỉ sợ tâm tư không tốt.
Văn Thị có vài phần bản lĩnh nhìn người, tự xưng là có ánh mắt nhìn người không kém.
Không giống Quý đại cô nương, nhìn diện mạo Thẩm Hoài Dung văn nhã có tài học, lập tức đã dời mục tiêu đi.
"Tiểu muội, mau..."
Khương Tu Võ muốn khóc, cầu Khương Bảo Châu hỗ trợ.
"Nương, con đi một chuyến đến phòng bếp, món bánh hoa quế cha thích ăn đã chín rồi."
Việc này không tới lượt nàng làm chủ, Khương Bảo Châu nhanh chóng trốn mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-248.html.]
"Lão nhị, đừng tìm tiểu muội ngươi cầu tình."
Nam tử hán đại trượng phu, nên có trách nhiệm.
Nếu không phải Khương Tu Võ có tình cảm chân thật, thì vì sao sau khi say rượu lại gọi Nguyễn tri phủ một tiếng "Cha"? Đây chắc là suy nghĩ cầu mong trong lòng hắn.
"Nương, con uống nhiều quá, thấy Nguyễn tri phủ cùng cha có vài phần tương tự."
Nếu nói hiền từ giống như cha thì đến Khương Tu Võ cũng đều không tin.
"Ngươi uống nhiều quá chứ không phải mù."
Khương Bát Đấu rất tức giận, không phải ông chưa thấy qua Nguyễn tri phủ. Tên kia là kẻ mặt rỗ, toàn thân trên dưới có chút nào giống ông ấy chứ?
Khương Tu Võ: “...”
Mặc cho Khương Tu Võ giải thích cầu tình thế nào thì Khương Bát Đấu cùng Văn Thị cũng đều thờ ơ.
Ngày thứ hai của năm mới, Lưu xảo miệng không về nhà mẹ đẻ, mà được Khương gia ra giá cao mời tới. "Phu nhân, đây là duyên phận."
Bà mối Lưu lấy tiền làm việc, lúc trước Quý đại cô nương đưa tiền, bà ấy đã mặt dày tới cửa.
Lần này không giống như vậy, bà ấy được Khương gia mời đến nhà tri phủ Nguyễn gia cầu hôn.
"Ngài đúng là có ánh mắt nhìn người, Quý đại cô nương phải gả cho một tên lưu manh"
Nghe Quý bà tử nói, hai người hẹn hò ban đêm rồi gạo nấu thành cơm.
Bà mối Lưu cảm thán, thật là vô cùng may mắn, thiếu chút nữa thì cái nón xanh này đã rơi trên đầu Khương Tu Võ.
Cho dù là Quý đại cô nương gả cao hay là gả cho tên côn đồ thì Văn Thị đều không quan tâm.
Người không có tiếp xúc nhiều với mình, nếu có quá nhiều chú ý thì sẽ có hiềm nghi muốn bỏ đá xuống giếng.
"Phu nhân, vẫn là ngài có cách giải quyết."
Lưu xảo miệng ngượng ngùng, vội lảng sang chuyện khác rồi nói về chuyện chính.
Ở biên thành, người đánh chủ ý lên thiên kim tri phủ dường như đã giẫm nát bậc cửa của Nguyễn gia nhưng cuối cùng cũng đều phải tay không mà về.
Cho dù bà có một cái miệng khéo léo thì cũng sẽ có chuyện mà bà làm không tốt nên không thành công.
"Bà yên tâm, bất kể bà thành công hay không thì tiền bạc cũng sẽ không thiếu của bà một xu."
Hai nhà đều có ý đồ này, chỉ cần Lưu xảo miệng đi một chuyến.
Còn nội tình bên trong thì Văn Thị cũng không nói bậy. Chẳng may không thành thì sẽ tổn hại tới thanh danh của nữ tử.