Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:17:57
Lượt xem: 37
"Ta cùng Khương nhị công tử tình đầu ý hợp, nhưng mà hắn nói..."
Nguyễn Miên Miên tạm dừng một chút, liếc nhìn Khương Tu Võ một cái.
"Cha mẹ, trời quá muộn, nhi tử không thấy rõ."
Đúng thật là Khương Tu Võ thất thủ rồi, nhưng hắn cũng phải bán đứng vẻ ngoài.
Vì tróc nã đoạn tụ hái hoa tặc mà hắn phải dính lông n.g.ự.c giả.
Đêm đó, nếu không phải tiểu muội xuất hiện, có thể Khương Tu Võ sẽ bị thất thân.
Những chuyện này đều là chuyện mất mặt nên hắn che lấp đi và không nói cho người khác.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Khương Bát Đấu hít sâu một hơi, đuổi Khương Tu Võ ra ngoài.
Nếu không, ông sợ bản thân mình sẽ không khống chế được mà cởi giày, bị Nguyễn tiểu thư chế giễu.
"Nhị ca, huynh đi ra ngoài trước đi.
Khương Bảo Châu lôi kéo Khương Tu Võ, có nàng ở đây, ít nhất có thể khống chế không khí một chút, không đến mức quá căng thẳng.
"Tiểu muội, nhị ca là người đáng tin cậy.
Khương Tu Võ run run xuống tay, hắn không dám lại trêu chọc Nguyễn Miên Miên nữa.
"Yên tâm đi."
Khương Bảo Châu trở lại phòng khách, tiếp tục nghe chuyện.
"Khương bá phụ, ta biết, đại bá của ta có va chạm một chút với ngài ở kinh thành."
Nguyễn Miên Miên chuyên chọn bí ẩn để nói: "Sau khi Tu Võ biết được thì không muốn cưới ta, nói không qua được cửa ải của hai vị."
Ý ở ngoài lời là Khương Bát Đấu là người có lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên sẽ phản đối việc hôn nhân của hai người.
Tuy nói, hầu như tất cả đều là sự thật, nhưng mà khi nói tới ở ngay trước mặt Khương Bát Đấu thì cũng không dễ nghe. "A?"
Văn Thị đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng tiếp theo là cúi đầu, xem giày của Khương Bát Đấu còn ở đây không.
Nói tới điểm là dừng, Nguyễn Miên Miên đứng lên, lại hành lễ với Khương Bát Đấu cùng Văn Thị.
Chờ nàng rời khỏi Khương gia, ý cười bên môi càng gia tăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-247.html.]
"Tiểu thư, có phải ngài đã chơi lớn quá rồi hay không?"
Hồng Trù đã gặp phải sợ hãi rồi, nàng là nha hoàn bên cạnh mà từ đầu tới đuôi cũng không nói được một câu. Tiểu thư nhà mình chỉ dùng hai ba câu đã xoay ngược lại, Hồng Trù không phản ứng kịp.
"Không lớn."
Dùng d.a.o mổ trâu cắt tiết gà mà thôi, lớn hơn nữa còn ở phía sau.
"Chẳng may Khương gia thật sự phải người tới cầu hôn, lão gia phu nhân đồng ý thì làm sao?"
Đặc biệt là lão gia, rất tán thưởng Khương Tu Võ.
Đêm qua, Khương Tu Võ là người đầu tiên lao ra, hắn cũng có công không nhỏ trong chuyện bắt sống mọi rợ.
"Đồng ý càng tốt, ta sẽ gả cho hắn."
Giọng nói của Nguyễn Miên Miên rất nhẹ nhàng, dù sao, cha mẹ muốn gả nàng ra ngoài, so với việc gả cho công tử không có nội hàm, thì còn không bằng gả cho Khương Tu Võ.
Hận hắn, gả cho hắn, gây sự đến nhà hắn không còn yên bình!
Nguyễn Miên Miên nắm tay, nàng có khả năng này.
Trong phòng khách của Khương gia, Khương Tu Võ đang ra sức giải thích.
Khương Bát Đấu khoanh tay ngồi ở trên ghế, khuôn mặt lạnh lùng như đang suy nghĩ gì.
Văn Thị có chút sốt ruột, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn giày Khương Bát Đấu một cái. Khương Bảo Châu đã chuẩn bị xong chổi lông gà, chỉ chờ cha lên tiếng thì nàng sẽ đưa tới. "Tiểu muội..."
Vẻ mặt Khương Tu Võ ai oán, không phải đã nói sẽ giúp hắn nói chuyện sao? Khương Bảo Châu nháy nháy mắt, cha Khương Bát Đấu đang nổi nóng, nàng không dám.
Dùng chổi lông gà đánh vài cái, vẫn tốt hơn so với đế giày cùng chén trà chứ?
Lúc nào nàng cũng nhớ kỹ tình huynh muội với Khương Tu Võ, vì vậy đều suy tính cho nhị ca.
"Lão nhị, trong mắt ngươi, cha chính là người không thể chấp nhận được như vậy à?"
Ánh mắt ông có thể so với cây châm, ông sẽ canh cánh trong lòng chuyện trước kia, thế cho nên bởi vì ân oán cũ mà chia rẽ một đôi tình nhân sao?
"Cha, không phải trước kia ngài phản đối đại ca cùng..."
Khương Tu Võ bị hoang mang bởi tiết tấu này, nếu không thì chuyện xưa của Lạc Phách tú tài từ đâu mà ra.
Đó là xuất phát từ tình cảm chân thật của Khương Tu Văn.
"Hay cho một câu tình cảm chân thật!"
Khương Bát Đấu nổi trận lôi đình, ông mới không bối rối vì chuyện này.