Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:14:36
Lượt xem: 43
"Trời lạnh, nhanh tay lên, hơn nữa mực lạnh quá sẽ bị đông lại."
Văn Thị vừa dứt lời, Khương Bát Đấu cúi đầu nhìn mực nước đã sắp đóng băng, lại nhìn nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, nói không nên lời.
Trước buổi trưa, từng nhà đổi hết phù cũ.
Dán câu đối xuân và chữ phúc, cha con Khương gia cùng Bạch Lạc Trần tụ tập ở phòng khách sưởi ấm.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà hầu hết đều là bán thành phẩm, cơm tất niên có hai mươi mấy món chính, món nam món bắc đều đủ cả.
Khương Bảo Châu vào phòng bếp bưng điểm tâm, lấy hết thứ tốt trong nhà bưng lên cho Thẩm Hoài Dung.
"Bảo Châu, đây là quà năm mới ta đưa cho muội"
Trước cửa có người lảng vảng, có lẽ là Khương Bát Đấu phái Khương Đại tới giám thị.
Thẩm Hoài Dung tốc chiến tốc thắng, nhét túi tiền vào trong tay Khương Bảo Châu.
"Vòng tay vàng hồng ngọc?"
Khương Bảo Châu mở ra, vòng tay lấp ánh ánh vàng, được đính hồng ngọc chẳng những không già mà còn có chút cảm giác nghịch ngợm.
"Đây cũng là kiểu dáng đang lưu hành ở kinh thành được mua ở cửa hàng vàng bạc sao?"
Trông nó có vẻ quý giá, Khương Bảo Châu do dự không biết có nên nhận lấy hay không. "Là ta tự làm."
Thẩm Hoài Dung rũ mắt, hắn không chấp nhận lời từ chối.
Ngọc bội đã nhận lấy, tiền riêng đã nộp lên, Khương Bảo Châu đã là người của hắn.
Hiện tại tiểu nha đầu đang khách sáo với hắn, trong lòng Thẩm Hoài Dung có chút không thoải mái.
Đối với Khương Bảo Châu, hắn không nhìn thấu, cũng không muốn nhìn thấu.
Như vậy thì tương lai mới có cảm giác mới lạ.
Hiện tại đang là giao thừa, bắt đầu từ sang năm, tiểu nha đầu đã mười bốn.
Thẩm Hoài Dung không muốn chờ, hắn tính toán phái người trở về thông báo với cha mẹ, hắn phải cầu hôn với Khương gia.
Ý kiến của cha mẹ không quan trọng, Thẩm Hoài Dung chỉ đang báo cho bọn họ biết mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-240.html.]
"Năm sau, ta sẽ phái người về kinh một chuyến, lần này có xe ngựa, muội có muốn mang đồ vật gì cho tỷ muội của mình không?" Khương Bảo Châu ở kinh thành có tỷ muội tốt là Tiểu Điệp, đã từng đưa than ngày tuyết cho Khương gia.
Thẩm Hoài Dung hiểu biết Khương Bảo Châu, tiểu nha đầu nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.
"Có thể chứ?"
Năm sau, nàng chuẩn bị phái Đại Phi đi tới kinh thành một chuyến, để hắn trông thấy việc đời.
Việc buôn bán hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng đang muốn tìm người gia nhập vào.
Ngoài hai món ăn vặt kia thì nàng còn muốn đưa ra nhiều chủng loại mới.
Vốn dĩ Khương Bảo Châu có chút lo lắng cho sự an toàn của Đại Phi, nhưng nếu có thể đi cùng với người của Thẩm đại nhân thì không còn gì có thể tốt hơn.
Mang hạt dưa ngũ vị hương đi hơn nửa tháng thì có thể sẽ bị hỏng, còn không bằng đưa mấy người Đại Phi tới kinh thành rồi làm hạt dưa mới cho Tiểu Điệp.
"Chờ sau khi người của ta về kinh thì quan hệ của hai ta sẽ thân cận hơn trước.
Thẩm Hoài Dung cố ý nói ra một câu có chứa thâm ý.
Khương Bảo Châu nửa hiểu nửa không, Thẩm đại nhân là ân nhân cứu mạng của nàng, tất nhiên địa vị ở trong lòng nàng có chút khác lạ.
"Thẩm đại nhân, còn có một việc, ta muốn nghe xem ý kiến của ngài."
Về thoại bản ((Tây Du Ký)), chưởng quầy cửa hàng sách ở biên thành thường xuyên tới cửa.
Sau khi biết Ngô Thừa Ân chính là Khương Tu Võ, chưởng quầy không dám đến nha môn quấy rầy, lại thường xuyên chặn đường Khương Tu Võ.
"Chúng ta phải chọn một nhà để hợp tác."
Chẳng sợ đưa mấy ngàn lượng thì cũng chỉ là ích lợi trước mắt, không phải là mua bán lâu dài.
Khương Bảo Châu coi trọng chính là tiền chia hoa hồng, khoản lợi nhuận này mới khả quan.
Tuy rằng, mọi nhà đều đã đưa ra hứa hẹn, đồng ý với điều kiện của Khương gia, chẳng qua, Khương Bảo Châu chậm chạp chưa trả lời.
Dù sao, (( Tây Du Ký )) bán được bao nhiêu cuốn, bên ta không thể hiểu hết.
Phương diện này giả bộ lừa gạt quá mức dễ dàng, Khương Bảo Châu muốn lựa chọn một nhà có thực lực lại có chữ tín để hợp tác. "Ta có một cửa hàng sách ở kinh thành"
Nếu như Khương Bảo Châu tin tưởng hắn, không bằng đem (( Tây Du Ký ) đưa vào kinh thành đi.
Trà lâu tửu lầu, người kể chuyện thích nhất là nói chuyện xưa, có thể xào cao nhiệt độ lại bán. "Đến nỗi tiền chia hoa hồng, muội chín thành, ta một thành, như thế nào?"