Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:11:48
Lượt xem: 35
"Ba ngàn lượng bạc, như thế nào?"
Ba ngàn lượng bạc chỉ là phí nhuận bút, nếu bán thoại bản thì còn có thêm tiền hoa hồng.
"Ba ngàn lượng?"
Khương Tu Võ bị dọa nhảy dựng, hắn dùng bản thân mình làm mồi dụ dỗ Chu Lương mắc câu chỉ được một trăm lượng tiền thưởng, hắn cho rằng đã đủ nhiều rồi.
Người trước mắt mở miệng ra là ba ngàn lượng bạc, khiến người ta động lòng.
"Nếu ngài bằng lòng chuyển cả nhà đến thành bên cạnh, tại hạ nguyện ý cung cấp sân nhà"
Thương nhân bản sách vô cùng thành khẩn, Khương gia đã bại lộ, nơi đây không nên ở lâu.
Nếu cả nhà dọn đi thì ông ta sẽ phụ trách cung cấp sân nhà, đưa tặng hạ nhân và bạc, chỉ cầu Ngô Thừa Ân hoàn thành bộ truyện (( Tây Du Ký )).
Ba ngàn lượng thật sự không ít, có lẽ còn có thể nhiều hơn?
Tiểu muội nói hắn có thể toàn quyền quyết định, nhưng Khương Tu Võ vẫn có chút do dự.
Không phải hắn tham lam, có ai chê tiền nhiều chứ, Khương Tu Võ cho rằng, trong khoảng thời gian ăn tết này có thể quảng cáo thêm một đợt.
Không phải chỉ có một nhà muốn hợp tác, còn không bằng tập hợp tất cả hiệu sách lại một chỗ, ai ra giá cao thì được.
Khương Tu Võ vô cùng lịch sự chiêu đãi khách, sau đó lấy cớ mình còn phải sáng tác nên mời bọn họ rời đi.
"Lão nhị à, con thật là Ngô Thừa Ân sao?"
Văn Thị còn có chút không tin, dù sao danh hào của Ngô tiên sinh quá vang dội, nếu mạo danh người khác thì sẽ bị nước miếng của bá tánh dìm chết.
"Đúng vậy."
Khương Tu Võ kiên quyết không nói ra.
"Vậy được rồi, cha con tìm con đó."
Văn Thị nhìn sắc trời một chút, chuẩn bị bữa tối sớm một chút vậy, nếu không trong nhà thường xuyên có người tới thăm thì ăn cơm cũng không yên ổn.
Khương Tu Võ đang định đi vào chính phòng, Khương Bảo Châu vội vàng giữ chặt người.
Nàng thề, nàng không cố ý lừa nhị ca.
"Nhị ca, xin lỗi."
Cha mẹ đã đặt quy củ cho nàng, việc buôn bán trong nhà cứ sai khiến hạ nhân đi làm, Khương Bảo Châu chỉ cần kiểm toán lấy tiền là được.
Biên thành và kinh thành không giống nhau, dân phong dũng mãnh, lại gần với man di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-233.html.]
Hiện giờ hai nước khai chiến, đang ở trong tình thế hỗn loạn.
Ở loạn thế, nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện, đặc biệt là nàng còn là tiểu nha đầu.
Khương Bảo Châu thừa nhận với cha mẹ mình là Ngô Thừa Ân thì nhiều nhất sẽ chỉ bị nói vài câu, kết quả vẫn là tìm người nhà thay thế.
"Tiểu muội, muội cứ nhớ kỹ, có việc cứ để nhị ca gánh."
Khương Tu Võ bày ra vẻ mặt kiên định, chờ hắn đi vào trong phòng, biết được cha Khương Bát Đấu là Đại Minh Bạch thì suýt chút nữa hắn đã bật khóc.
Phùng má giả làm người mập, việc này hắn không gánh được đâu!
"Cha, nhi tử nói dối ngài."
Dám vượt qua cha, không muốn sống nữa sao?
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Khương Tu Võ rất quyết đoán mà bán đứng Khương Bảo Châu.
"Cha, ngài biết năng lực của nhi tử mà."
(( Tây Du Ký )) là Khương Bảo Châu sáng tác, không liên quan gì đến hắn.
Ngày nào Khương Tu Võ cũng đến trong nha môn làm việc, rất bận.
"Nghịch tử, ngươi xem cha ngươi thành người nào?"
Vốn dĩ Khương Bát Đấu đã nguôi giận, đột nhiên nhanh chóng nổi giận trở lại.
Ông nhìn xung quanh, nhìn thấy quạt xếp trên bàn thì vội vàng cầm lấy đánh Khương Tu Võ.
Kỹ không bằng người, Khương Bát Đấu tâm phục khẩu phục, ông là người vịt c.h.ế.t còn cứng miệng không chịu nhận thua sao? Lòng ông nhỏ nhen như vậy sao?
"Nhưng mà."
Lòng dạ cha hẹp hòi, điều này còn cần giải thích sao?
Khương Tu Võ như chim cút, giận mà không dám nói gì.
Cả nhà cũng chỉ có tiểu muội Khương Bảo Châu được đãi ngộ đặc biệt, Khương Tu Võ không muốn bị cha ghi hận.
Nếu biết trước cha Khương Bát Đấu là Đại Minh Bạch, hắn nào dám ngỗ nghịch?
Nghĩ đến lúc trước mơ hồ lên tiếng, lúc này Khương Tu Võ mới nhận ra, có lẽ cha hắn là không muốn bại lộ thân phận khác, cho nên mới không đánh hắn.
"(( Tây Du Ký )) vô cùng xuất sắc, vốn dĩ cha gọi con tới là muốn khen con vài câu"
Sau khi đánh hai cái, Khương Bát Đấu mệt mỏi, đánh Khương Tu Võ giống như đánh vào một cục sắt vậy. Khương Tu Võ không đau không ngứa, người làm cha là ông lại mệt mỏi kiệt sức.