Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-08-06 15:37:14
Lượt xem: 45
A Mao là người hầu nhỏ nhất trong nhà, năm nay mới mười hai tuổi.
Khác với nhóm người Đại Phi, A Mao chạy nạn đến biên thành phía Bắc, cha mẹ c.h.ế.t đói ở trên đường, chỉ còn lại một mình hắn.
A Mao rất kín miệng, làm người vô cùng khiêm tốn lại rất thông minh, đây là điểm mà Khương Bảo Châu thích nhất. "Ngươi cầm thoại bản này đến hiệu sách, trước mắt chúng ta không lấy tiền."
Vung cần câu dài bắt cá lớn, trước hết cứ bán chạy đã, còn giá cả như thế nào thì Khương Bảo Châu sẽ nói sau.
Quả nhiên, chờ đến hai mươi âm lịch, điểm nóng từ miệng các bá tánh, không còn là Lạc Phách tú tài và Đại Minh Bạch nữa, mà đổi sang Ngô Thừa Ân.
22 âm lịch, là ngày nhập học cuối cùng trước năm mới.
Ngô Thông mê mẩn với thoại bản (( Tây Du Ký )), liên tục cảm thán nói: "Tiểu sư muội, không thể không nói, lão Ngô gia đúng thật là một nhân tài, người viết ( Tây Du Ký )) chính là Ngô Thừa Ân, người cùng một nhà với ta"
Khương Bảo Châu: “...”
Còn cả cách thấy người sang bắt quàng làm họ như thế này sao?
Nàng nhớ đến (( Tây Du Ký )) sẽ trở nên nổi tiếng, rốt cuộc ở thời hiện đại dù thời gian có trôi qua bao nhiêu năm, thì vẫn trở thành tác phẩm để đời in sâu vào lòng người, miệng truyền miệng.
Nhưng mà, việc nổi tiếng nhanh tới mức dường như bá tánh ai cũng biết, vẫn khiến Khương Bảo Châu ngây ngốc. Người ngồi canh ngày một nhiều hơn, thân phận của A Mao bị bại lộ, những người có tâm đi theo đến tận Khương gia. "Tiểu thư, là tiểu nhân không hoàn thành tốt nhiệm vụ"
A Mao cảm thấy rất buồn bực, những người này có phải là chó không vậy.
Vì để quay về phủ, hắn vòng từ thành đông đến thành tây, lại từ thành tây đi ngược về thành đông.
Dường như chạy khắp biên thành, cứ thế, những người đó vẫn đuổi theo không bỏ, không thể cắt đuôi.
Bây giờ, đang chặn ở ngoài cửa, chỉ chờ hắn xuất hiện để lấy được tác phẩm (( Tây Du Ký )) của Ngô Thừa Ân.
"Bọn họ còn uy h.i.ế.p tiểu nhân, nếu không khiêng ngài ra thì sẽ hét to lên."
Chỉ cần bọn họ hét lên, chắc hẳn số người đứng chặn cửa không chỉ là mấy người kia.
A Mao lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, chỉ trách thoại bản tiểu thư viết bán quá chạy.
Chẳng sợ là các bá tánh không biết chữ thì cũng chạy đến khắp nơi nghe kể về ( Tây Du Ký )), ban đêm không gian trong tửu quán chật ních người, ai cũng muốn nghe phần tiếp theo.
"Chưởng quầy hiệu sách nói, ngài cứ tùy ý ra giá."
A Mao nghe chưởng quầy bảo, ((Tây Du Ký)) bản quá chạy, đã thu hút chủ hiệu sách ở các thành lân cận chạy đến biên thành tìm người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-230.html.]
Có lẽ trong số người ngồi canh ngoài cửa, có cả người ngoài thành.
"Tiểu thư, những người đó quá điên cuồng, ngài không nên xuất hiện."
A Mao tuổi còn nhỏ, đã nhìn thấu lòng người, người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, tiểu thư nhà hắn bị theo dõi không phải là chuyện tốt.
Khoảng hai năm trước, biên thành có một thư sinh viết truyện rất hay.
Bởi vì viết quá chậm, nên bị kẻ xấu theo dõi rồi bắt đi, nghe nói vì không thể viết ra được tình tiết tiếp theo mà đã bị phơi thây nơi hoang dã.
Khương Bảo Châu run run: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Rốt cuộc nhắc đến kinh doanh, một tiểu nha đầu như Khương Bảo Châu khó tránh khỏi việc bị người khác khinh thường, nàng sắp xếp A Mao ra mặt, bản thân ngồi sau lưng chỉ huy.
Bây giờ, thoại bản nổi tiếng đến mức vượt qua mong muốn.
Nếu không thể che giấu thì chắc chắn phải đẩy một Ngô Thừa Ân có thể gánh vác trách nhiệm ra.
Khương Bảo Châu đang sầu lo, thì gặp Khương Tu Võ hiếm khi quay về phủ.
"Tiểu muội, ngày mai là ngày tết ông Táo, Bàn Nha nhờ ta chuyển táo đường cho muội"
Bàn Nha nhận được đôi bông tai trân châu của Khương Bảo Châu thì giống như có được chí bảo, nên đã tặng quà cảm ơn. Khương Tu Võ ăn một cây kẹo, bên ngoài có rắc mè, kẹo xốp giòn, bên trong có nhân, là hạt thông được bỏ thêm vào.
Bên phía Bàn Nha, cũng chỉ có mỗi tiểu muội nhà mình là được nhận đãi ngộ này.
"Nhị ca, huynh mau tới đây."
Sắc mặt Khương Bảo Châu trông có vẻ nghiêm túc hỏi: "Huynh có từng nghe qua ( Tây Du Ký )) chưa?"
"Trong biên thành không có ai không biết, không có người nào không hiểu."
Những người trong nha môn, ai cũng mê sách ((Tây Du Ký)), chỉ tiếc Ngô Thừa Ân ra sách quá chậm.
Khương Tu Võ không cầu gì khác, chỉ cầu hôm 30 có thoại bản để đọc.
"Vậy huynh có nhìn thấy mấy người rình mò ở ngoài cửa không?"
Khương Bảo Châu lại hỏi.
"Có thấy."
Ban ngày ban mặt, đám người kia cứ lắc lư trước cửa Khương phủ, giả vờ như đi ngang qua. Khương Tu Võ đứng trước cửa quan sát một lát, có người đi ngang qua tận mười mấy lần, rất lạ. Khương gia bị bọn đạo chích lấm la lấm lét theo dõi cũng không sợ, có hắn ở đây rồi!