Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:56:51
Lượt xem: 31
"Đúng."
Kiếp trước, Khương Bảo Châu là người cách xa nam nhân, sau khi xuyên đến Đại Tề ngược lại nàng trở thành bánh trái thơm ngon, ngay cả Thẩm đại nhân cũng nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Nếu đại sư đã nói như vậy thì chắc chắn Ngọc Lan tỷ sẽ gả cho một người trong sạch.
"Chỉ mong là vậy."
Tiền Ngọc Lan lộ ra nụ cười yếu ớt, thật ra trong lòng nàng đã sớm có người yêu.
Chẳng qua tuổi hai người có hơi chênh lệch, nàng sợ đối phương không muốn nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
"Tiểu muội!"
Khương Tu Văn đứng ở trên một bãi đá, hắn liều mạng vẫy tay nhưng với cơ thể nhỏ bé của hắn thì hơi khó thấy ở trong đám đông.
"Đại ca?"
Khương Bảo Châu nghe có người gọi mình, nàng men theo thanh âm nhìn lại, lúc này nàng lập tức cảm thấy vui mừng.
Hai huynh muội đã hơn nửa tháng không gặp nhau, khuôn mặt của Khương Tu Văn cũng hào hứng khác với hôm sinh nhật, tinh thần của hắn đã hoàn toàn trở lại.
"Bảo Châu, nếu đại ca của muội đã đến vậy thì ta đi đến tú trang trước nhé"
Tiền Ngọc Lan cũng không muốn làm phiền hai huynh muội gặp nhau, nên rời đi trước một bước.
Trong Khương gia, chỉ có mỗi Khương Tu Văn thích tỉa tót câu chữ nhất, nên không thích hợp để ở chung.
Không chờ Khương Bảo Châu đáp lời thì Tiền Ngọc Lan đã vội chuồn đi không thấy bóng dáng đâu.
Xem ra, Khương Tu Văn còn dữ hơn hổ.
"Đại ca, chẳng phải huynh nói đang ở trong quân doanh sao?"
Khương Bảo Châu nhìn ngóng xung quanh, nhưng chỉ có mỗi Khương Tu Văn chứ không thấy Thẩm đại nhân đâu. "Huynh đi theo Thẩm đại nhân vào thành làm vài việc, nghe Đại Xuân thúc nói muội ở chợ nên ta đi đến đây tìm muội"
Khương Tu Văn còn chưa về nhà nên cha Khương Bát Đấu cùng Văn Thị vẫn chưa biết hắn trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-223.html.]
"Sao huynh không về nhà trước?"
Mặc dù thỉnh thoảng cha mẹ thường hay nhắc đến, nhưng họ cũng đều nhớ Khương Tu Văn.
Bữa cơm chiều hôm qua, Văn Thị còn nói cả nhà đã lâu không có cùng ăn cơm chung.
"Ta rất vất vả mới quay về nhà một chuyến, đi tay không cũng không tốt lắm đúng không?"
Cũng đã đến tháng chạp, Khương Tu Văn cũng nên chuẩn bị quà năm mới cho mọi người ở Khương gia, lần này hắn mang theo cả bạc nữa.
Ai ngờ vừa đến, thoại bản mà hắn viết thế mà đã bán chạy đến mức đang ngang tài, ngang sức với Đại Minh Bạch. Trong tay có tiền nên Khương Tu Văn cũng không keo kiệt, chuyện đầu tiên hắn làm là đưa Khương Bảo Châu đến cửa hàng bạc.
Nghe đại nương trong quân doanh nói, tiểu nha đầu rất thích làm đẹp, cần phải đeo một vòng tay bằng bạc. Sau khi Khương gia bị tịch thu tài sản thì cuộc sống khó khăn hơn so với trước kia.
Khương Tu Văn nhìn cổ tay trống không của tiểu muội, còn phải đi vào phòng bếp làm việc thì trong lòng cũng không nhịn được mà chua xót.
Hiện tại hắn đã có thể kiếm được tiền, thuê một đầu bếp nữ có tay nghề tốt về nấu cơm, có người giúp đỡ, vậy thì bàn tay của tiểu muội cũng sẽ không bị chai.
"Đại ca, không cần mua cho ta đâu"
Khương Bảo Châu từ chối, nàng còn có rất nhiều trang sức trong không gian, vì thế không nên tiêu tiền vào việc không chính đáng.
Tiền tài là vật ngoài thân, mỗi ngày được ăn uống ngon thì mới không buồn rầu, không có gì sung sướng bằng việc được ăn sung mặc sướng.
"Không được."
Mua quà cho tiểu muội chính là động lực để Khương Tu Văn kiếm tiền, hắn dùng một ngày một đêm để viết thoại bản, cũng chỉ vì muốn mua được món quà tươm tất cho tiểu muội trong năm mới.
Nghĩ đến trên đường lưu đày, cả nhà đã chịu khổ, hắn còn lừa gạt tiểu muội đi mượn sách của Thẩm đại nhân, điều này khiến Khương Tu Văn không thể không đỏ mặt.
Hiện tại vất vả lắm mới có chút bản lĩnh nên hắn muốn bù đắp.
"Vậy huynh mua cho ta một vòng tay bằng bạc có điêu khắc hình hoa sen đi."
Nếu đã là tấm lòng của đại ca, Khương Bảo Châu sẽ nhận lấy, nàng xót tiền đến mức chỉ muốn mua cái nhỏ nhất.
Khương Bảo Châu đi theo Khương Tu Văn vào cửa hàng bạc, ở một góc trong ngõ nhỏ, Thẩm Hoài Dung cùng Thanh Y đang đứng đó.
"Công tử, có lẽ sẽ không trùng hợp như vậy chứ."