Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-08-06 08:38:39
Lượt xem: 34
Nàng và mẹ Văn Thị đã đến tiệm đồ ngọt của nhà Bàn Nha, những tiểu nhị xung quanh nói nhà Bàn Nha đã về quê nhà để chịu tang.
"Ừ, trong nhà có tang sự."
Bàn Nha chỉ vào miếng băng đen trên cánh tay. Nàng ấy phải đeo băng đen này trong một tháng.
"Trong hai ngày này, chúng ta sẽ trở về thành."
Chờ bước vào tháng chạp, chính là thời điểm làm ăn phát đạt nhất. Tiệm đồ ngọt ở nhà có nhiều khách quen, đều đang chờ mua kẹo mừng năm mới để đi thăm người thân và bạn bè.
"Cô tới đây làm gì vậy?"
Bàn Nha nói rất nhiều, nàng ấy nói chuyện của mình trước, sau đó mới nghĩ đến việc hỏi Khương Bảo Châu. "Nhị ca của ta đi theo người trong nha môn đến thôn Đại Hà đục băng, ta gửi cho huynh ấy một ít đồ ăn." Khương Bảo Châu chỉ vào thùng nước trong tay nàng ấy: "Cô cũng đến bờ sông hả?"
"Đúng vậy. Hai ngày nay đột nhiên trở nên ấm áp, đường đệ của ta và những người khác đến bờ sông để đục băng bắt cá."
Vào mùa đông, cá đều trốn dưới đáy sông.
Sau khi đục lỗ thủng, thả mồi câu xuống, những con cá ngốc kia sẽ tranh nhau lao lên, lúc thu hoạch thì mấy thùng nước không đủ chứa.
Bàn Nha chép miệng, nếu đường đệ có thu hoạch, vậy thì tối nay cả nhà sẽ có canh cá để ăn.
"Bảo Châu, nếu cô đã tới, không bằng đêm nay ở nhà ta nhé?"
Bàn Nha giữ chặt Khương Bảo Châu, nàng ấy giấu một ít đồ ăn ngon, đang lo không có ai để chia sẻ.
Hai người nói rồi cùng nhau ra bờ sông.
Cách thôn Đại Hà hơn một trăm mét, có một đám người đang bị đông lạnh.
Theo đánh giá trực quan của Khương Bảo Châu, chắc là nhị ca ở trong đám người kia.
"Bảo Châu, cô mau nhìn, cá lớn lao lên rồi!"
Bàn Nha chỉ vào trên mặt băng, một con cá lớn nặng năm sáu cân đang nhảy nhót trên hố băng, rất có sức sống. Vừa đục băng bắt cá đã có khởi đầu tốt đẹp, tối nay đã có món canh cá.
Bàn Nha tiến lên một bước, vui vẻ bắt cá ném vào trong thùng rỗng.
Khương Bảo Châu thấy vậy, xem náo nhiệt đồng thời cũng không nhàn rỗi, mặc niệm một câu "Thu", các loại cá tôm trong sông đều tiến vào trong bể nước lớn mà nàng chuẩn bị trong nhà kho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-210.html.]
Vì để phân biệt đồ mới nên nàng không để nó vào linh tuyền.
Nào ngờ, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình. Trong nháy mắt, Khương Bảo Châu đã thu vào hơn một trăm con cá lớn.
Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều vỏ trai cực lớn, chẳng lẽ bên trong có trân châu?
"Bảo Châu, không... không ổn rồi, đường đệ của ta đã rơi xuống hố băng!"
Chỉ trong khoảnh khắc Bàn Nha gọi tên, mặt băng dưới chân đường đệ của nàng ấy đã gãy lìa, người lập tức giẫm hụt.
Nhìn thấy đường đệ của nàng đang giãy giụa ở trong động băng đã vỡ, chỉ có hai tay lộ lên trên mặt nước.
"Ô ô ô!"
Bàn Nha kêu rên hai tiếng, đầu óc nóng lên không để ý bất cứ điều gì mà tiến đến bên cạnh động băng vỡ để vớt người.
"Bàn Nha, cô không muốn sống nữa sao?"
Dường như mặt sông đang bị nứt rộng ra, dưới mặt băng là nước sông lạnh băng.
Chung quanh bị đông cứng nhưng lại không chắc chắn, Khương Bảo Châu thấy nếu Bàn Nha giẫm lên đó rồi đi đến động băng thì có khả năng rất lớn là cũng bị rơi vào trong động băng vỡ.
Nếu bơi không tốt thì chẳng những không cứu được người mà ngược lại còn hại chính mình.
"Có ai không, cứu người!"
Cách đó khoảng một trăm mét, có một đám nam nhân cường tráng đang phá băng, Khương Bảo Châu hét lớn: "Có người rơi vào trong động băng, mau cứu người!"
Khương Tu Võ đang phá băng ở giữa sông, nghe thấy giọng nói giống tiểu muội hẳn, không hề nghĩ ngợi mà đi về phía tiếng gọi.
"Nhị ca, huynh đã đến rồi!"
Nhìn thấy Khương Tu Võ, trong lòng Khương Bảo Châu yên ổn lại, nhị ca biết bơi, nếu cứu người thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Khương Tu Võ không nói chuyện, động tác nhanh chóng cởi áo bông cùng áo trong ra, giẫm lên động băng một cái rồi nhanh chóng chui vào.
Hắn tìm được vị trí của người rơi xuống nước, đôi tay ra sức kéo người ra khỏi mặt nước.
Vào đông, cho dù thời tiết đã ấm lên nhưng ra khỏi mặt nước giá lạnh, Khương Tu Võ vẫn bị đông lạnh đến nỗi môi tím tái.