Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-08-06 08:36:19
Lượt xem: 46
"Cái kia, cho ta hỏi một chút, lông này là từ đâu ra vậy?"
Khương Tu Võ rùng mình một cái, nhóm người nha môn tri phủ này làm việc thật sự khiến hắn phải cạn lời. "Ngươi yên tâm, không phải lấy từ trên người của người chết."
Thân thể da tóc là cha mẹ cho, người c.h.ế.t đã đủ thảm rồi, bọn họ không đụng vào xác chết.
Lông n.g.ự.c trên người Khương Tu Võ đến từ Đại Hắc ở hậu viện.
"Đại Hắc... là cái gì?"
Khương Tu Võ run rẩy, chợt có một loại dự cảm không lành.
"Một con ch.ó đen do tiểu thư nuôi dưỡng, chỉ có lông của nó mới hơi xoắn lại."
Bộ đầu nói chuyện một cách đương nhiên, thuận tiện còn lắm miệng nói một chút chuyện cạo lông của Đại Hắc phiền toái đến mức nào, nếu không phải Nguyễn Miên Miên tự mình ra tay thì cũng không biết có thể cạo được phần lông này hay không.
Khương Tu Võ: “...”
"Thay ta cảm ơn tiểu thư nhà ngươi."
Có thể làm chuyện tuyệt tình như vậy, một Khương Tu Văn đã đủ rồi, hiện tại còn thêm một Nguyễn Miên Miên.
"Khương nhị công tử, ngươi đừng khách sáo, nếu lần này chúng ta có thể bắt được hái hoa tặc thì ngươi có thể đến nha môn làm bộ khoái"
Làm bộ khoái rất tốt, có người làm ở nha môn rất dễ làm việc, còn là ăn công lương, đảm bảo dù hạn hán hay lũ lụt cũng đều có thu nhập.
"Đa tạ đã nâng đỡ."
Khương Tu Võ nói rất là có lệ, hắn cảm giác mình vẫn thích hợp làm buôn bán hơn.
Ít nhất là không cần làm trâu làm ngựa cho người ta, sau khi nói chuyện phiếm với các đại bá và đại nương ngoài chợ, Khương Tu Võ luôn có một loại cảm giác trung thành khó hiểu.
Chờ dán lông n.g.ự.c xong, họa sư lại tới vẽ một bức tranh cho Khương Tu Võ.
Nhiệm vụ kế tiếp là quan trọng trong quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-203.html.]
Bộ đầu đợi một lát, Nguyễn Miên Miên dẫn theo nha hoàn đi tới nha môn.
"Phạm vi này là nha môn khoanh vùng địa điểm hái hoa tặc có khả năng xuất hiện"
Nguyễn Miên Miên mặc một bộ váy đỏ, thoạt nhìn rất tươi tắn vui mừng, lại có vài phần giỏi giang.
Ngón tay xanh miết của nàng chỉ vào một chỗ trong đó, nói: "Đây là vị trí của người bị hại, thôn Đại Hà”
“Nguyễn tiểu thư, ta có một chuyện không rõ, các ngươi làm thế nào để khoanh vùng địa điểm hái hoa tặc xuất hiện?"
Người này gây án liên hoàn, đi khắp nơi tìm kiếm con mồi, có lẽ đã chạy từ lâu rồi.
Biên thành lớn như vậy, cho dù có mồi thì nói không chừng cũng sẽ vồ hụt.
Khương Tu Võ chỉ sợ mình không chờ được hái hoa tặc đoạn tụ đến, mà chờ được các tiểu quả phụ thèm thân mình trẻ tuổi sung sức của hắn.
"Phi, ngươi tưởng bở sao!" Hồng Trù nhịn không được mà chê bai.
Khương Tu Võ trông có vẻ thành thật, thật ra nói chuyện không biết giữ cửa, thật sự xem mình là bánh trái thơm ngon à.
"Khương nhị công tử, ngươi đừng xem thường bản thân của mình như vậy, nghe nói Lưu xảo miệng đã từng đến phủ cầu thân với ngươi."
Nguyễn Miên Miên hàm ý sâu xa liếc nhìn Khương Tu Võ một cái, nói: "Ngươi vẫn rất có thị trường"
Nhắc tới Lưu xảo miệng, Khương Tu Võ liền ủ rũ héo úa, sao có nhiều người biết lịch sử đen tối hắn bị Quý đại cô nương lừa gạt như vậy chứ?
"Ngươi tới xem đi."
Tùy ý trêu chọc vài câu, Nguyễn Miên Miên lập tức nghiêm túc lại.
Trên bản đồ có đánh dấu, từ người c.h.ế.t số một đến người c.h.ế.t số mười chín, đều ở trong một phạm vi riêng. Nếu không có người bắt chước gây án, vậy có nghĩa là tên hái hoa tặc đoạn tụ kia sẽ còn xuất hiện. Hơn nữa, trước mắt có một cơ hội rất tốt đối với tên hái hoa tặc kia.
"Mỗi năm vào đông, nha môn đều sẽ tuyển chọn hán tử có cơ thể cường tráng đi tới thôn Đại Hà phá băng." Gia đình giàu cần tích trữ băng, thêm một điều nữa là, mỗi năm vào ngày mười lăm tháng giêng, biên thành đều có lễ hội hoa đăng.
Trong lễ hội hoa đăng có một phần đèn băng, trước tiên là lấy băng rồi chờ đợi thợ thủ công điêu khắc. Cũng vì điều này cho nên Nguyễn Miên Miên mới phán đoán hái hoa tặc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.