Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:15:17
Lượt xem: 51
"Huynh định giải quyết thế nào?"
Nhà họ Quý bên cạnh đều là những kẻ khốn, nhưng nhà họ Quý không dễ dàng đối phó, quan phủ cũng không dễ dàng xử lý. Biên thành đang trưng binh, tuổi của Quý lão Đại cùng Quý lão Nhị không còn phù hợp nên không nằm ở trong phạm vi.
Cho dù Quý lão tam ăn cơm tù, thì những tên khốn này vẫn có thể tiếp tục lộng hành như cũ.
Vả lại Quý đại nương còn gào khóc thảm thiết vào nửa đêm nửa hôm, làm phiền đến Khương gia không yên. "Nghe nói Quý lão tam dám vào sân sau của Tri phủ để ăn trộm, xem như cũng là một nam tử chân chính!" Là người hiểu biết mọi chuyện ở biên thành, chuyện lớn như thế này đương nhiên Ngô Thông đã nghe thấy. Dù sao Quý lão tam đắc tội với Nguyễn gia, ở trong nhà lao bị treo lên đánh đập, vô cùng thê thảm.
Muốn trừng trị người nhà họ Quý thì tốt nhất nên bắt đầu từ Quý lão Tam.
"Nên nói thế nào đây?"
Khương Bảo Châu vô cùng hứng thú đối với chuyện này, nàng hỏi: "Ngô sư huynh, huynh có cách gì à?" Chỉ cần có thể đuổi người nhà họ Quý đi, cho dù có tốn chút tiền thì Khương Bảo Châu cũng chấp nhận. "Có, tất nhiên là có."
Ngô Thông có một số huynh đệ, đều là người thu nợ của sòng bạc.
Nói thẳng ra, chính là có hai mươi mấy tên côn đồ, ngày thường luôn tụ tập ở cùng một chỗ.
Những người này cũng không phải là loại bất chấp bỏ mạng, bản chất cũng không quá xấu xa.
"Đại Phi không có cha mẹ chỉ sống với muội tử của hắn, nương tựa lẫn nhau, còn nương của Bàn Tử bị bệnh nặng nên cần thuốc để cứu lấy mạng, còn có Sấu Hầu, Hoàng Mao...
Những người này tuy thuộc tầng lớp thấp nhưng đều là những huynh đệ biết nói nghĩa khí.
Hiện tại sòng bạc ở biên thành đã thay đổi thành một nhóm người khác, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở lại để trông coi được nữa.
"Bọn họ muốn đi theo con đường chân chính, nhưng bọn họ không biết chữ, trong nhà cũng không có đất, vả lại còn có tiền án nên không tìm được việc."
Ngô Thông nói đã từng nhận được sự giúp đỡ quá lớn từ Đại Phi, hắn ta vẫn còn nhớ ân tình này.
Nếu Khương Bảo Châu muốn đuổi người nhà họ Quý đi thì có thể mời bọn họ đến diễn trò.
"Ta đã hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-195.html.]
Trước đó Quý lão tam có thiếu nợ ở sòng bạc, sau này vẫn không trả hết nợ nên còn bị c.h.é.m mất ngón tay.
Hiện tại Quý lão tam đang ăn cơm tù, nha môn không cho Quý đại nương vào thăm. Đám người Đại Phi đi đến cửa bao vây Quý gia để đòi nợ, trước con mắt của đám đông thì bọn họ chỉ có thể bán nhà và trốn đi thật xa.
Không thể không nói, đây là kế sách tốt nhất.
"Ta bằng lòng bỏ ra mười lượng bạc, có thể gặp bọn họ không?"
Với tư cách là người bỏ tiền ra thuê, Khương Bảo Châu cũng phải cẩn thận trong một số việc, nếu đối phương không đáng tin cậy thì rất dễ bị lật xe.
Ngô Thông vui vẻ đồng ý, đêm đó, Khương Bảo Châu nhìn thấy hai mươi mấy huynh đệ kia, người dẫn đầu là Đại Phi.
Đại Phi đã được biết trước tình huống của Khương Bảo Châu, cũng khá bất ngờ khi thấy tiểu nha đầu này.
"Khương tiểu thư, việc này cứ giao cho huynh đệ chúng ta xử lý là được, cô yên tâm."
Dù sao cũng là người do Ngô Thông giới thiệu, Đại Phi cũng không làm chuyện hãm hại huynh đệ, hắn ta không cần tiền đặt cọc, chờ cho chuyện thành công rồi đưa ra cũng được.
"Lão Đại, ta có thể không nhận tiền đặt cọc, nhưng có thể xin Khương tiểu thư ít hạt dưa ngũ vị không?"
Bàn Tử đi ra nói với vẻ mặt đau khổ.
Mẹ của hắn bị bệnh tra mấy năm rồi, gần đây càng trở nên nghiêm trọng.
Người thân trong nhà ai cũng nói hắn học hành chẳng ra sao, còn làm những công việc thấp kém, nương của hắn biết được thuốc mà mình đang uống là từ tiền con trai đi đòi nợ cho sòng bạc mà có được nên không chịu uống thuốc nữa, còn nói không bằng để bà ấy c.h.ế.t sớm đi.
Nếu bà không liên lụy con trai, thì có lẽ Bàn Tử sẽ không vì kiếm bạc mà làm nghề này.
Bàn Tử rất khổ sở, ngày trước ít nhất còn có một ngụm cơm để ăn, hiện tại sòng bạc đã đổi chủ, dù hắn không muốn thay đổi công việc cũng không được.
"Những người hàng xóm chỗ ta đều nói rằng hạt dưa ngũ vị là của người giàu ăn."
Bàn Tử gãi đầu, nhà hắn ở xóm nghèo Thành Bắc, mấy căn nhà mà chỉ có một cái sân, vào lúc hắn đưa mẹ mình đi phơi nắng nghe thấy chuyện này, mẹ hắn còn nhắc tới mấy lần.