Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:45:28
Lượt xem: 37
"Tỷ cũng chỉ làm được một việc nhỏ."
Tiền Ngọc Lan chống nạnh, nàng không thể tranh cãi nỗi với một tiểu nha đầu.
"Muội cũng vậy, cũng chỉ làm được một việc nhỏ thôi!"
Khương Bảo Châu chớp mắt mấy cái, còn nói đóng gói thành hàng cao cấp thì cả hai đều sẽ có lợi, đối với Khương Bảo Châu, so với bán hạt dưa riêng lẻ thì cái này kiếm được nhiều tiền hơn.
Tương lai, nàng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc đóng gói, trước khi năm mới tới sẽ tranh thủ đưa hạt dưa ngũ vị tới bán ở những thành trì xung quanh.
Kiếm được nhiều tiền, cha mẹ cũng sẽ không cần phải tiếc tiền nữa, những hàng hóa dự trữ trong không gian cũng có thể lấy ra dùng dần.
"Muội đó."
Tiền Ngọc Lan nhận lấy phần tình cảm này, nàng ấy cười nói: "Về sau ta và muội sẽ là tỷ muội, có tâm sự gì có thể nói với ta." Trước đó khi nàng ấy đề cập đến túi tiền thì tiểu nha đầu có chút ấp úng, chắc là đã có người trong lòng.
Tặng túi tiền cho người trong lòng thì còn cần chú ý tới hình thù được thêu bên trên.
"Chú ý cái gì?"
Thẩm đại nhân là ân nhân cứu mạng còn quan trọng hơn cả người trong lòng.
"Ân nhân cứu mạng? Vậy thì muội không thể tặng túi tiền."
Vẻ mặt Khương Bảo Châu ngơ ngác, Tiền Ngọc Lan nhịn không được bật cười: "Muội phải dùng thân báo đáp chứ tặng túi tiền là quá nhẹ!"
"Ngọc Lan tỷ tỷ, ta có một thắc mắc là nếu như có hai ân nhân cứu mạng, vậy thì nên gả cho ai đây?"
Khương Bảo Châu không nhịn được mà trêu chọc, hơn nữa gả cho ân nhân cứu mạng là vì để báo ân ư? Cũng có khả năng đang lấy oán trả ơn.
"Ha ha, tiểu nha đầu này."
Tiền Ngọc Lan cảm thấy buồn cười, không hề nói giỡn nữa.
Thật ra nếu tặng quà cáp cho ân nhân, vậy phải chú ý, kiểu dáng không quan trọng mà chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa là được. "Gãi đúng chỗ ngứa."
Khương Bảo Châu cảm thấy hơi khó, vốn dĩ nàng không biết Thẩm đại nhân thích cái gì.
Hai người đang nói chuyện, Khương Bảo Châu bỗng phát hiện tiếng động bên cửa sổ, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy, còn Tiền Ngọc Lan vẫn đang làm việc trong tay nên không phát ra hiện ra.
"Ngọc Lan tỷ tỷ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-179.html.]
Khương Bảo Châu híp mắt, người kia lén lút như thế, tuyệt đối không phải là Phùng Đại Xuân, rất có khả năng đó là bọn đạo chích.
"Dưới cửa sổ có người."
Khương Bảo Châu dùng ngón tay chỉ, sắc mặt nghiêm túc.
Vào đông, các bá tánh hay đi ngủ sớm, canh giờ này thì chắc chắn là khách không mời mà tới.
Biểu cảm của Tiền Ngọc Lan căng thẳng, lâm vào trầm tư.
Hàng xóm chung quanh đều biết, bà cháu nàng sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống cũng không dư dả lắm.
Có thể nói, cho dù là kẻ trộm thì chắc chắn cũng né nhà nàng ra.
Tiền Ngọc Lan thường hay tự giễu, nhà chỉ có bốn bức tường và chút gạo thóc, kẻ trộm có lòng tốt nên tha cho nhà nàng. "Không phải trộm tiền, chẳng lẽ là...
Diện mạo của Tiền Ngọc Lan khá thanh tú, cũng có thể là bị biến thái theo dõi.
Khương Bảo Châu rút một thanh đao ngắn từ trong tay áo ra, cân nhắc phải cho người đang núp dưới cửa sổ kia một bài học. "Bảo Châu, vẫn nên để ta ra thì hơn"
Tiền Ngọc Lan giả vờ nói chuyện phiếm với Khương Bảo Châu, đoán phương hướng của người tới, nàng rút chân ghế dựa ra, nhanh chóng mở cửa, nhắm vào bóng đen phía trước cửa sổ mà đánh một đòn cảnh cáo.
Tư thế đó vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bóng đen rất nhanh đã ngã xuống.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ..."
Khương Bảo Châu chỉ vào bóng đen ngã xuống đất, vốn dĩ nàng cho rằng bóng đen sẽ giãy giụa một lát, ai ngờ lại dễ đánh đến thế.
"Sức của ta khá lớn."
Ném chân ghế dựa xuống, Tiền Ngọc Lan vỗ vỗ tay.
Hai người hợp sức lật người người nọ lại giống như đang đùa nghịch với một con ch.ó đã chết, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Ngọc Lan đột nhiên thay đổi nói: "Lão tam Quý gia?"
Khương Bảo Châu nghe vậy, vội vàng tìm kiếm trong ống tay áo Quý lão tam, phát hiện hắn thật sự không có ngón tay.
Trời tối khuya, Quý lão tam lại chạy đến Tiền gia, lòng mang ý xấu.
"Sau khi lão bà Quý gia kia làm hỏng thanh danh ta thì không còn làm gì nữa."
Hai năm, có lẽ đây là lần đầu tiên Quý lão tam tới cửa.