Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 162

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:00:40
Lượt xem: 56

"Muội hâm mộ sao?"

Nguyên nhân chính là vì như thế nên cha mẹ cũng không gần gũi với hắn, cũng không vì lý do có trò giỏi hơn thầy mà kiêu ngạo.

Nhớ rõ khi còn nhỏ, Thẩm Hoài Dung bấm đốt ngón tay đoán được hiện tượng thiên văn có điều không tốt, hắn nhắc nhở cha mẹ nhưng hai người họ bỏ qua lời nhắc nhở đó, ngày ấy khi Thẩm gia có người đi ra ngoài, cả nhà có mười mấy người đều c.h.ế.t ở giữa đường.

Từ đó về sau, người Thẩm gia cho rằng Thẩm Hoài Dung bấm đốt ngón tay cái tốt không linh nhưng cái xấu lại linh nên đã tránh xa hắn, cha mẹ cũng thì sợ hãi hắn.

"Ta hâm mộ."

Bỗng chốc Khương Bảo Châu có cảm giác Thẩm Hoài Dung có sự mất mát không rõ từ đâu đến, nếu nàng biết có sự việc như này thì nhất định đã nhắc nhở cha thận trọng từ lời nói đến việc làm, Khương gia vẫn sẽ là nhà cao cửa rộng ở kinh thành như cũ, sẽ không đến mức bị lưu đày đến phương bắc.

Nếu có năng lực cảm nhận được sự nguy hiểm đó chứng tỏ rất được ông trời ưu ái chiếu cố.

Nói cách khác như chính bản thân mình, kiếp trước Khương Bảo Châu chính là trẻ mồ côi bị coi khinh, nàng thật sự quá vất vả, nhưng mà từ khi phát hiện có không gian tích trữ hàng hoá thì nàng thật sự thấy cảm kích ông trời.

"Người ta nói người tài giỏi thường nhiều việc, càng trên cao càng lạnh, sau này Thẩm đại nhân sẽ phải mặc nhiều quần áo hơn rồi."

Khương Bảo Châu nói một câu khiến cho khuôn mặt Thẩm Hoài Dung bừng sáng, hắn khôi phục lại tâm trạng vui vẻ nói: "Trời sập xuống sẽ có người khổng lồ chống đỡ, ta chỉ hy vọng hình tượng của mình ở trong lòng muội không cần cao lớn như vậy."

"Ha ha."

Khương Bảo Châu cười xấu hổ, với chút chữ nghĩa có trong bụng thì nàng không tiếp nổi câu nói của Thẩm đại nhân là chuyện rất bình thường.

"Về xưởng ủ rượu, có một vài chi tiết muội cần phải nghĩ đến"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-162.html.]

Một khi làm to, cung cấp cho mấy chục vạn tướng sĩ ở đại doanh thành bắc thì xưởng nhất định sẽ cần rất nhiều hạ nhân, mà tìm người bên ngoài thì không đáng tin, cách tốt nhất chính là tìm mẹ mình mua hạ nhân có văn tự bán đứt, để đề phòng bị người bị mua chơi xấu.

Các sân chung quanh trong thôn khá tiện nghi, nhưng sắp vào đông có tuyết to gió lớn, việc vận chuyển rượu thật sự không được thuận tiện nên vẫn là lựa chọn đoạn đường gần đại bản doanh thành bắc sẽ tốt hơn.

Giai đoạn trước cần đầu tư bạc, chỉ dùng thời gian rất ngắn là sau đó sẽ kiếm lại được tiền vốn, cho nên cần phải mở rộng tầm mắt, tính toán lâu dài một chút.

Thẩm Hoài Dung nói rất nhiều điểm quan trọng, hắn cùng Khương Bảo Châu tìm được địa điểm xong, tới sau khi hắn trở về phòng mới nghĩ đến một vấn đề mấu chốt đó là ai sẽ là người ủ rượu?

"Công tử, xưởng ủ rượu phần lớn là người có tay nghề gia truyền, cho nên họ rất sợ bị người ngoài thâu tóm, Khương tiểu thư mới tới biên thành, liệu nàng đã chọn được người vừa ý rồi sao?"

Thanh Y cũng không hề nghĩ tới, người được chọn kia chính là bản thân Khương Bảo Châu. "Không sao, bảo thủ hạ tìm người hỏi thăm, nếu có người thích hợp thì lập tức đưa đến Khương gia."

Thẩm Hoài Dung phản ứng lại thì không khỏi cười khổ, chỉ cần Khương Bảo Châu yêu cầu, hắn nguyện ý giúp đỡ làm loạn, tiểu nha đầu do hắn chiều chuộng, hắn bị nắm cái mũi kéo đi cũng sẽ không kêu ca gì.

"Tuân lệnh."

Thanh Y không ngăn cản, dù sao gần đây công từ nhà hắn không bình thường, rất không bình thường. Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hoài Dung đưa Khương Tu Văn cầm theo tay nải tạm biệt người Khương gia.

"Tiểu muội, nếu hơn một tháng mà đại ca chưa về thì muội nhớ nhờ người mang cho đại ca chút bánh bao thịt."

Khương Tu Văn lưu luyến không rời, đứng ở cửa viện chậm chạp không muốn rời đi.

"Đại ca, huynh yên tâm đi, chờ khi nào muội được mang thức ăn cho Thẩm đại nhân sẽ nhân tiện mang cho huynh một phần."

Khương Tu Văn có việc làm, Khương Bảo Châu rất vui vẻ, không có bất kỳ cảm xúc thương cảm khi phải ly biệt gì.

Loading...