Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:39:33
Lượt xem: 44
"Nương, các ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào"
Trên trán Khương Tu Võ toát ra mồ hôi lạnh, hiện tại nghĩ lại, tuy rằng Quý đại cô nương chưa nói xấu người nhà nhưng lại thật sự tỏ ra vẻ ấm ức, thật là đáng sợ.
Cơm chiều xong, cả gia đình lại lần nữa tụ tập ở bên nhau ăn uống nói chuyện phiếm, trời rất lạnh, Khương gia vẫn chưa thích ứng được, ước gì có thể ở trong phòng không ra ngoài.
Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, cột băng dưới mái hiên dài hơn nửa mét, mỗi ngày đều phải dậy sớm gõ một lần.
Khương Bảo Châu đã lắp đặt các dải vải chống gió cho mỗi phòng, Phùng Đại Xuân lại dùng cỏ tranh đan tấm chắn cửa sổ, buổi tối treo ở bên ngoài chắn gió, ban ngày gỡ xuống, rất tiện.
Ngày mai là ngày 20 tháng 10 âm lịch, là sinh nhật của Khương Bát Đấu.
Kể từ khi đến phương bắc, cả ngày dưỡng thương nhàn rỗi nên Khương Bát Đấu sớm đã quên ngày tháng, cho nên Văn Thị lén lút thông báo với người nhà, mọi người đều ăn ý không ai nhắc, chờ đến đêm mai tạo bất ngờ cho ông là được.
Vì vậy, Khương Bảo Châu đã chuẩn bị sẵn lò nướng, đêm mai cả nhà cùng nhau ăn thịt nướng than.
Thịt bò mỡ, nạc bò, thịt đùi gà, xương giòn, cánh gà, cổ gà, tôm cá, khoai lang chiên, nấm, những nguyên liệu thường thấy đã được Khương Bảo Châu ướp sẵn, sốt chấm, rượu, quả và bánh ngọt sau khi ăn xong đã đã chuẩn bị đầy đủ hết, bảo đảm cả gia đình sẽ vô cùng náo nhiệt.
"Không ngờ nhà ta đến phương bắc lại có cuộc sống tốt hơn khi ở kinh thành"
Văn Thị bận việc ở trong phòng bếp, hai mẹ con hợp lực làm bánh sinh nhật, một nhân nhân đậu đỏ và một cái nhân mứt táo, đều là quà sinh nhật cho Khương Bát Đấu.
Ngoài ra, Văn Thị còn làm một bộ quần áo, tay nghề của Khương Bảo Châu không tốt, nàng tự mình làm cho cha hai đôi vớ, bên trên còn thêu thùa.
"Bảo Châu, con thêu gì bên trên vậy?"
Mấy ngày trước Khương Bảo Châu che che giấu giấu, hiện tại Văn Thị mới nhìn thấy vật thật, vớ thật ra không tồi, chính là bên trên trên có vài sợi chỉ vặn vẹo, nhìn có chút quái dị.
"Nương, đây là hình gà con mổ thóc, ngài không nhìn ra sao?"
Khương Bảo Châu đắc ý tìm Văn Thị khoe ra, nàng lăn lộn mấy ngày mới thêu xong.
"Được rồi, Bảo Châu của nương làm như thế nào đều tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-148.html.]
Văn Thị hơi quay đầu không nỡ nhìn thẳng, bà nhìn hình gà con mổ thóc kia xong cũng không dám nói gì thêm, vài đường thêu như mấy cây củi tạo thành một con gà thì thôi, hạt gạo này được làm từ đậu nành sao?
Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên nữ nhi thêu, Văn Thị phải cổ vũ.
"Nương, thật sự đẹp sao?"
Khương Bảo Châu có chút không tự tin, nàng muốn tặng vớ làm quà năm mới cho Thẩm đại nhân, nhưng mà thủ pháp thêu thùa quá mới lạ, nên mới luyện tập đưa cho cha làm quà trước.
"Đẹp."
Văn Thị nói trái lương tâm: "Con có lòng rồi, nhất định cha con sẽ vui mừng."
"Con lại làm thêm một đôi!"
Nhận được sự cổ vũ, Khương Bảo Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y cổ vũ cho chính mình, nàng phải làm cho người nhà một người một đôi, ngay cả Phùng Đại Xuân đều có.
Văn Thị thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là vớ, mặc ở trên chân sẽ không lộ ra, người khác cũng không nhìn thấy.
Leng keng, trong không gian vang lên tiếng cảnh báo.
"Nương, có người lạ vào nhà chúng ta."
Sau khi Khương Bảo Châu nghe được tiếng vang thì nàng nói: "Bên ngoài khả năng có chút nguy hiểm, nương, người mang theo Tiểu Dư Sinh không tiện, nương ở trong không gian chờ con một lát.
Khương Bảo Châu đưa sữa bột đã pha của Tiểu Dư Sinh cho Văn Thị, sau đó lắc mình đi ra ngoài. Trong tay nàng cầm d.a.o găm phòng thân, vừa mở cửa phòng ra nàng đã nghe thấy ai đó hét lên: "Ai đó!"
Ngay sau đó, trong sân có một bóng đen chạy rất nhanh, trên người hắn hình như buộc một sợi dây thừng, người nọ đứng ở góc tường, rất nhanh đã trèo lên biến mất ở trong sân Khương gia.
"Tiểu thư, sao ngài lại ra đây?"
Trong tay Phùng Đại Xuân cầm một con đao, giọng nói của hắn đã đánh thức mọi người trong Khương gia, đều đẩy cửa ra tìm tòi.
"Ta nghe được viện ngoài có tiếng sột soạt, cho rằng trong nhà có chồn vào."