Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:34:50
Lượt xem: 49
Không phải đánh chủ ý lên Khương Bảo Châu, Văn Thị lập tức ổn định tâm trạng, vui vẻ bắt chuyện với bà mối Lưu.
"Bà đang nói có người coi trọng lão nhị nhà ta?"
Rốt cuộc là vị cô nương nào có khẩu vị độc đáo như vậy, Văn Thị không khỏi có chút tò mò.
Việc đính hôn này, đúng thật có thứ tự lớn nhỏ, nếu Khương Tu Võ thành thân mà Khương Tu Văn lại chưa có gì, vậy thì sẽ không còn chút mặt mũi nào.
Mặc kệ như thế nào, nhà gái chủ động tìm người cầu hôn cũng là có dũng khí đáng khen.
"Là nhị công tử Tu Võ của nhà ngài.”
Bà mối lưu nhận không ít bạc, thề nhất định phải thúc đẩy thành công mối nhân duyên này.
"Cái này..."
Trong lòng Văn Thị vô cùng phập phồng, Khương gia vừa mới đến biên thành, Khương Tu Võ còn chưa từng ra cửa, vì sao lại được người coi trọng? Nhìn tác phong hành xử của bà mối, chắc là có chuẩn bị mà đến, hoặc là tìm hàng xóm để hỏi thăm qua.
Chẳng lẽ là nợ phong lưu của Khương Tu Võ lưu lại?
Ánh mắt Văn Thị trôi đi, sau đó lại khẳng định không có khả năng này. Nếu mà hai nhi tử nhà bà có chút bản lĩnh, thì cũng đã không độc thân, không người hỏi thăm đến tận bây giờ.
"Khương phu nhân, trước hết ngài nghe lão bà tử nói một chút tình huống về nhà gái đã."
Lưu xảo miệng luôn treo một gương mặt tươi cười không thay đổi, lại nói tiếp cũng là Khương Tu Võ có vận khí tốt, vừa đến phương bắc đã gặp được cô nương xinh đẹp có lòng với hắn.
"Cô nương họ Quý, là trưởng tỷ trong nhà, có một đệ một muội, trong nhà mở một cái xưởng nhỏ bán gạch." Quý đại cô nương có quen biết với hàng xóm nhà Khương gia, khi nhìn thấy Khương Tu Võ đi mua gạch dùng cho việc xây tường, liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn. Sau khi dò hỏi hàng xóm Khương gia biết được cả nhà mới chuyển đến, hỏi rõ tình huống rồi dứt khoát tìm bà mối đệ nhất biên thành là Lưu xảo miệng đến cửa cầu hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-136.html.]
Nói đến Quý đại cô nương, năm nay đã mười tám, là một người rất giỏi giang.
"Cha mẹ nàng c.h.ế.t sớm, thúc bá huynh đệ tranh giành gia sản, Quý đại cô nương có tính tình cứng rắn, không để những người thân như hổ như sói chiếm được một chút tiện nghi nào, phân gia sống một mình lại mở xưởng nhỏ, việc làm ăn cũng rất phát triển"
Cũng là chỉ có nữ tử như vậy, mới có tự tin dám mời bà mối đến nhà trai cầu hôn, Quý đại cô nương không cha mẹ, bản thân đã có thể làm chủ việc hôn nhân.
"Lưu bà mối, mời uống trà."
Văn Thị không hề ghét bỏ Quý đại cô nương không có cha mẹ người thân, chỉ là trong nhà vừa mới chuyển đến biên thành, vô cùng xa lạ với hoàn cảnh nơi đây.
Khương Tu Võ cùng Quý đại cô nương chưa từng gặp gỡ, với cái đầu ngu ngốc của hắn, có khi cô nương có dáng vẻ gì cũng chưa thấy rõ, Văn Thị phải hỏi ý kiến nhi tử, nếu ghép sai uyên ương thì không được tốt lắm.
Trong phòng, Văn Thị cùng Lưu xảo miệng nói chuyện phiếm, hai người Khương Bảo Châu cùng Khương Tu Văn ngồi xổm phía dưới cửa sổ nghe lén.
Vào đông, cửa sổ nhắm chặt, giọng nói của Văn Thị không lớn nên Khương Bảo Châu nghe không được rõ, mà Lưu xảo miệng là người có giọng nói lớn, khiến cho Khương Bảo Châu hiểu rõ được ý đồ của bà mối khi đến cửa.
"Quý đại cô nương là ai? Vì sao coi trọng nhị đệ?"
Khương Tu Văn sờ mặt mình, tin tưởng vững chắc mình tuấn tú hơn Khương Tu Võ.
"Muội không nghe nhị ca nói qua."
Khương Bảo Châu lắc đầu, nếu như không phải bà mối chạy đến đây thì người trong nhà cũng chẳng biết gì về chuyện này, mặc kệ nói sao thì nhị ca cũng là cây vạn tuế ra hoa, có vận đào hoa là chuyện tốt.
"Đại ca, huynh cũng già đầu rồi, nên nắm bắt đi."
Khương Bảo Châu dùng miệng lưỡi ông cụ non mà thúc giục Khương Tu Văn thành hôn, nếu không nhị ca Khương Tu Võ đính hôn, còn phải bởi vì lớn nhỏ có thứ tự mà chờ Khương Tu Văn đón dâu, lúc ấy bởi vì việc này mà hai huynh đệ có ngăn cách thì ảnh hưởng đến đoàn kết gia đình.
Nhắc tới đón dâu, Khương Tu Văn có chuyện muốn nói, lần này hắn không đề cập tới chuyện gạo xưa thóc cũ với nữ nhi của đối thủ một mất một còn của cha, mà nói ra điều kiện của mình.