Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:33:41
Lượt xem: 43
"Ngươi có giá trị gì để ta tìm sao?"
Thẩm Hoài Dung lười phản ứng Bạch Lạc Trần, đưa mắt nhìn về hướng phòng của Khương Bảo Châu.
Đèn dầu không có xuyên thấu qua giấy Cao Ly, chắc là tiểu nha đầu đã tắt đèn đi ngủ sớm rồi.
Hắn muốn vào phòng nhìn một cái, nhưng mà có chướng ngại vật không có mắt nhìn là Bạch Lạc Trần này cản trở bước đi của hắn.
"Thẩm hồ ly, ta biết ngươi có chút lòng riêng với Bảo Châu."
Thẩm Hoài Dung mềm cứng không ăn, cực kỳ khó làm, Bạch Lạc Trần quyết định hiểu chi lấy lý, động chi lấy tình, dùng tòa núi lớn quy củ này đè xuống chống đỡ, vì thế tiếp tục nói: "Bảo Châu còn nhỏ, năm sau mới mười bốn tuổi, ngươi phải có kiên nhẫn, không thể sốt ruột..."
Ra tay với một tiểu nha đầu chưa cập kê, cầm thú không bằng.
Nửa đêm đi vào khuê phòng của Khương Bảo Châu, nếu bị người ta phát hiện việc này, còn cần danh tiết của Khương Bảo Châu nữa hay không.
Thẩm Hoài Dung là nam tử, cho dù bị người ta lên án thì nhiều nhất cũng chỉ bị nói vài câu, nhưng việc này với Khương Bảo Châu là rất nghiêm trọng.
Thế đạo này vốn đã không thân thiện với nữ tử, cho dù vô cớ bị đùa giỡn, người đời cũng chỉ trào phúng nữ tử, nói nữ tử là khoe khoang phong tao, ruồi bọ không bâu vào vỏ trứng không có lỗ thủng.
Bạch Lạc Trần xem Khương Bảo Châu là muội muội, cho nên có một số lời nói là hắn ta nói ở góc độ huynh trưởng, đương nhiên có thể đả kích Thẩm Hoài Dung thì hắn ta là cầu mà không được.
Làm người không thể quá ích kỷ, Thẩm Hoài Dung là thiên chi kiêu tử, tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, hắn có thể không thèm để ý đến suy nghĩ của bất kỳ ai, nhưng Khương Bảo Châu thì không được.
Bạch Lạc Trần tận tình khuyên bảo, nói đến mức chính mình cũng rất cảm động.
"Giọng điệu nói chuyện của ngươi rất giống mấy phụ nhân lớn tuổi trong thôn"
Bình thường chỉ có phụ nhân từ năm mươi tuổi trở lên mới thích dạy dỗ người khác, đây là kinh nghiệm Thẩm Hoài Dung tổng kết được sau vài lần giao tiếp với người dân trong thôn.
"Ngươi nói ta là mấy đại nương trong thôn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-133.html.]
Bạch Lạc Trần chỉ vào mình, trừng mắt không thể tin được, hắn ta anh tuấn tiêu sái như vậy, giống đại nương chỗ nào chứ?
"Ngươi nói rất đúng, nhưng mà ngươi có nghĩ tới chưa, ta sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tranh cãi." Thẩm Hoài Dung lạnh nhạt cười nhìn Bạch Lạc Trần. Đột nhiên Bạch Lạc Trần cảm thấy xung quanh đều là gió lạnh, nhịn không được mà run lập cập.
Là hắn ta quên mất, Thẩm Hoài Dung vốn không phải loại người lương thiện, g.i.ế.c người diệt khẩu, người biết càng nhiều sẽ c.h.ế.t càng nhanh.
"Ta xin lỗi, quấy rầy rồi."
Bạch Lạc Trần nhận thua, xoay người chạy trối chết, lần sau hắn ta không dám lại xen vào việc của người khác nữa!
Thẩm Hoài Dung suy nghĩ một chút, mặc dù Bạch Lạc Trần xen vào việc của người khác, nhưng không phải không có lý, hắn nhìn thoáng qua cửa phòng, cuối cùng vẫn không bước qua vật cản kia.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Khương Bảo Châu dậy sớm, nàng đẩy cửa ra thì phát hiện bên cạnh cửa không xa có một người tuyết béo lùn chắc nịch, ngây thơ chất phác.
Không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào, chắc là nửa đêm có người đắp người tuyết.
Nhìn thấy ngọc bội rũ bên hông người tuyết, Khương Bảo Châu sửng sốt một lát, nàng nhận ra ngọc bội của Thẩm Hoài Dung, hắn vẫn luôn mang theo bên người, hình như là đồ vật quan trọng.
Lúc trước bọn họ ở nhà Dương đại nương, suýt chút nữa Thẩm Hoài Dung đã lấy ngọc bội này ra để trả tiền ở trọ, vẫn là Khương Bảo Châu đứng ra ngăn cản.
Chẳng lẽ nửa đêm là Thẩm đại nhân tới đây?
Khương Bảo Châu ngủ không sâu, có lẽ không gian phán định Thẩm đại nhân không phải người ngoài, cho nên không có cảnh cáo nàng, nàng không hề hay biết việc Thẩm Hoài Dung đi vào sân.
Tối hôm qua không nghe cửa chính truyền tới tiếng động, chẳng lẽ Thẩm đại nhân lại leo tường?
Trong đầu Khương Bảo Châu tràn đầy dấu chấm hỏi, đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm sáng cho cả gia đình. Nàng đẩy cửa phòng bếp ra, phát hiện Khương ma ma đã dậy sớm nấu cháo.
Phỏng chất củi cách đó không xa truyền đến tiếng bổ củi leng keng leng keng.
"Nhị công tử và Tiểu Ngũ Tử dậy thật sớm đi bổ củi, nói là muốn tích trữ củi lửa"