Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:47:41
Lượt xem: 53
Quân tử xa bếp chẳng qua cũng chỉ để tìm cái cớ lười biếng của chính mình và chèn ép nữ tử mà thôi. "Đúng vậy, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nếu như không giữ lời thì sẽ bị người ta nói ra nói vào"
Nếu như vậy thì còn không bằng làm tiểu nhân, ít nhất đối với tiểu nhân cũng không có yêu cầu cao như vậy. "Cái này cho muội"
Thẩm Hoài Dung nhìn thoáng qua sắc trời nói: "Mấy ngay nay biên thành luôn có bão tuyết, nhà muội vừa mới từ kinh thành dọn đến, dù thế nào cũng cần phải tích trữ chút thức ăn.
Phía Bắc và trong kinh thành là hai loại sinh hoạt khác nhau, bình thường trước mùa đông người dân sẽ đều đi tích trữ toàn bộ cải thảo, củ cải trắng, khoai tây, cà rốt, khoai lang, đậu, còn có rau phơi nắng sau thu.
Đến khi có nhiều tuyết rơi, chợ ngừng bán thì chỉ có thể mua ít đồ ăn ở cửa tiệm tạp hóa, những món đồ này vô cùng đắt, lại còn không tươi mới.
Ngoài ra, gạo, mì, dầu cùng củi lửa, than củi trú đông, những vật này cũng phải tích trữ thật tốt.
"Muội cầm đi."
Thẩm Hoài Dung nói xong đã đứng dậy nhét vào trong tay Khương Bảo Châu một túi tiền, còn không chờ Khương Bảo Châu phản ứng, hắn đã tung mình nhảy vọt lên trên tường, ngay sau đó bóng dáng hắn biến mất ở trong đêm tuyết.
"Cái này, sáng mai phải mời người đến nhà xây tường sân cao lên mới được"
Khương Bảo Châu ngoài miệng còn nói một câu: "Thẩm đại nhân thần thần bí bí đúng là kỳ lạ.
Chờ cho đến khi nàng mở túi tiền ra, nàng lập tức đứng hình, bên trong là một sấp giấy, từng tờ ngân phiếu đều là ngàn lượng.
Cho dù là nguyên chủ hay Khương Bảo Châu cũng chưa từng thấy qua, nàng ngồi ở dưới ánh đèn nhìn một lúc lâu, cuối củng đem túi tiền vào không gian, nàng vẫn không hiểu được ý nghĩa sâu xa về việc này của Thẩm Hoài Dung.
Ở một nơi nào đó ngoài thành, Thanh Y hỏi công tử nhà mình: "Ngài đã đem toàn bộ ngân phiếu cho Khương tiểu thư?"
Mấy vạn lượng bạc, mắt cũng không hề chớp mà đưa đi, không có người nào phá của hơn công tử.
Đây chính là của Hoàng thượng ban cho, Thanh Y đau lòng đến mức dùng hai tay ôm ngực, vẻ mặt hờn tủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-121.html.]
"Ừm."
Sắc mặt của Thẩm Hoài Dung cũng không đổi, có câu là nói hay không bằng làm, hắn đã nhắc đến chuyện nuôi Khương Bảo Châu thì sẽ chủ động đưa bạc, bày tỏ như vậy đã rất rõ ràng rồi đúng không?
Có vài lời không thể nói ra, có vẻ hắn là cầm thú, vậy không bằng biểu đạt một cách gián tiếp?
Thanh Y lắc đầu, dù sao hành động này của thiếu gia cũng rất khó hiểu, hắn ta là tâm phúc của công tử mà còn xem không hiểu.
Những bông hoa tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi suốt đêm, ngày thứ hai cũng không dừng lại.
Khương Bảo Châu ngủ không ngon, sau khi nàng rửa mặt vào sáng sớm hôm sau, nàng vừa thấy cha mẹ đã nhắc đến vấn đề xây bức tường cao lên.
"Nương, phương Bắc không an toàn, chúng ta mời người đến xây cao lên càng sớm càng tốt."
Trước đó ở trong thôn có nhà của Dương đại nương đều c.h.ế.t thảm, cũng đã để lại bóng ma tâm lý trong đầu nàng, tường nhà không cao khiến nàng cảm thấy không an toàn, đây là một trong những nỗi lo của Khương Bảo Châu.
"Tiểu thư nói rất đúng."
Phùng Đại Xuân cũng đang định nhắc đến, không ngờ tiểu thư nhà mình lại có suy nghĩ giống vậy.
Mùa đông trong năm rồi, trong nhà cũng xảy ra chuyện bọn trộm cắp lẻn vào nhà, ban đêm trộm ít đồ vật nhưng không hại đến tính mạng của người nhà nên chủ nhà này liền không quá chú ý.
Phùng Đại Xuân cũng đã nhắc qua vài lần nhưng đều bị bác bỏ.
"Năm nay ngoài thành có chiến tranh, mọi rợ lại thường đến làm phiền dân chúng, chúng ta gia cố tường thì cũng bảo đảm thêm vài phần an toàn"
Mấy năm nay, khi chủ cũ còn ở đây không phải Phùng Đại Xuân không làm, ông ấy là người có hiểu biết về việc đẫm m.á.u trên chiến trường, nên ông ấy đã làm một lối đi bí mật dưới cổng nhà, ai ngờ chủ củ không thể dùng đến, trực tiếp có lợi cho người nhà họ Khương.
"Đại Xuân thúc, luôn biết lo trước tính sau, thúc đúng là làm việc rất tốt!"
Khương Bảo Châu cũng đồng ý, cảm thấy mua nhà này rất có giá trị, nếu không cũng không gặp được Phùng Đại Xuân, người có kinh nghiệm tị nạn tốt như thế.