Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:13:13
Lượt xem: 49
"Trần bá bá, cháu nói nhỏ cho người nghe."
Sau nhiều ngày bị cha mẹ tẩy não, Khương Bảo Châu đã nhận thức ra tầm quan trọng của trụ cột, cho nên phụ thân cùng đại ca mở một học đường để kiếm chút gạo, mì cùng thịt khô, còn gánh nặng tiêu dùng khác thì phải đặt trên người Khương Tu Võ.
Phương bắc trọng võ khinh văn, mở một võ quán chắc chắn có thể kiếm được bạc, vừa lúc trong nhà còn có ba phòng trống để không, dùng nó mở võ quán là vừa lúc, hay cho thuê phòng để tiết kiệm thêm chút bạc vẫn được.
"Vậy cháu có bao giờ nghĩ đến, mặc dù Tu Võ có chút võ công, nhưng ở biên thành không quen một ai, làm sao có thể làm ăn?"
Trần quan sai cũng góp vui cùng, đưa ra một ý tưởng cho Khương Bảo Châu: "Mỗi lúc đến ngày hội chợ ở phương bắc đều có người đến biểu diễn xiếc ảo thuật, hắn có thể biểu diễn xiếc đập vỡ tảng đá lớn trên n.g.ự.c như lời Khương phu nhân nói.
"Đa tạ Trần bá bá đã chỉ dạy."
Nếu muốn kiếm tiền, thì không thể giống ở kinh thành, ở nơi này thì da mặt phải dày, trong việc hãm hại ca ca của mình thì Khương Bảo Châu vẫn luôn là người cầm cờ đi trước.
Nghe Trần quan sai nói, phía Bắc còn có rất nhiều công việc không mấy nổi bật nhưng có thể kiếm được tiền, nàng dự tính tìm tòi nghiên cứu một chút, để vừa học vừa làm một số việc vặt trong nhà.
Đêm đã khuya, sau một ngày bận rộn lại uống chút rượu nên người nhà họ Khương đều sắp tiến vào mộng đẹp.
Khương Bảo Châu không ngủ được, nàng đốt đèn lồng ở trong viện ngắm tuyết, mùa đông ở phía bắc thật sự giống như một bức tranh thủy mặc bị bao phủ bởi một màu xám trắng, tuyết rơi dày đặc đến nỗi nhìn không thấy. Trời có tuyết rơi cũng không lạnh, gió lạnh không lớn đến mức khiến người ta cảm lạnh, Khương Bảo Châu hít một hơi rồi thở dài một tiếng.
"Đã hơn nửa đêm không ngủ được mà còn thở dài, muội có chuyện gì phiền lòng sao?"
Thẩm Hoài Dung xuất hiện ở một góc sân, hắn đi lên vài bước đem áo khoác trên người mình phủ lên người của Khương Bảo Châu, hắn khiển trách: "Trời lạnh như thế này mà muội lại ra ngoài ngắm tuyết, cũng không biết khoác thêm áo?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-118.html.]
"Thẩm đại nhân?"
Khương Bảo Châu vội xoay người thấy Thẩm Hoài Dung đứng ở phía sau, nàng cũng không biết vì sao mình lại thấy vui mừng, đôi mắt trong suốt lấp lánh cười hỏi: "Nhị ca của ta nói ngài đang ở ngoài thành, vì sao ngài lại trở vê?"
"Vì sao, cách biệt mấy ngày rồi mà một tiếng biểu ca cũng không chịu gọi."
Giọng điệu của Thẩm Hoài Dung vừa thật lòng vừa trêu chọc nói, hắn đúng là nhận được thư từ đã cưỡi ngựa vượt gió tuyết chạy hai mươi mấy dặm từ ngoài thành trở về, chỉ vì để gặp mặt tiểu nha đầu.
Khương Bảo Châu rất ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, không khí yên lặng xuống. Thẩm Hoài Dung đắn đo suy nghĩ lựa lời, vốn là hắn muốn giải thích ý tứ của mình một chút, ai ngờ lại mở miệng nói: "Việc học ngôn ngữ man di của muội như thế nào rồi?"
Khương Bảo Châu: “...”
Hóa ra Thẩm đại nhân hơn nửa đêm xuất hiện ở nhà mình chỉ là để giám sát việc học tập của nàng, Khương Bảo Châu lộ vẻ cảm động, không hổ danh là trụ cột của Đại Tề, tài năng chỉ là việc không quan trọng, Thẩm đại nhân rất cố gắng!
"Thẩm đại nhân, vậy chẳng lẽ ngài bỏ thời gian để đến dạy ta sao?"
Khương Bảo Châu vén rèm vô cùng kính cẩn nói: "Thẩm đại nhân, mời ngài"
Thẩm Hoài Dung: “...”
Sau khi vào phòng, Thẩm Hoài Dung không thể không nghĩ, hắn không ngại đêm khuya để đến đây chỉ vì muốn nói chuyện với tiểu nha đầu suy nghĩ của mình, kết quả vì sao lại biến thành dạy học, chuyện này đã sai ở chỗ nào?
Sau khi vào cửa, Khương Bảo Châu đốt lên hai ngọn đèn dầu trong phòng cho sáng lên, lúc này mới chợt nhận ra một vấn đề: "Đêm đã khuya, trong nhà còn khóa cửa, vì sao Thẩm đại nhân có thể vào nhà được vậy?"