Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:10:48
Lượt xem: 57
Chọn xong khách điểm, dừng chân, mua trang phục, một mình Khương Bảo Châu xử lý liền mạch lưu loát.
"Cô nương, cả nhà các ngươi đến từ nơi khác phải không?"
Tiểu nhị vén rèm cửa lên, chủ động tìm Khương Bảo Châu bắt chuyện: "Năm rồi phương bắc có rất nhiều thương nhân đi lấy hàng hóa, vào mùa đông khách điểm chật ních, năm nay có chiến sự, có một số gia đình có của cải đều dìu già dắt trẻ rời khỏi biên thành, sao các ngươi còn chạy đến bên này làm gì?
Tiểu nhị nói việc nhà với Khương Bảo Châu, đưa ra một vấn đề sắc bén.
Vì sao tới phương bắc, đương nhiên là bất đắc dĩ bị lưu đày, nếu không thì hiện tại cả gia đình đang ở trong kinh thành hưởng phúc đẩy.
Không thể nói ra việc lưu đày, Khương Bảo Châu thuận miệng nói dối: "Trong nhà có người thân ở biên thành, chỉ là nhiều năm không đi lại, còn phải chậm rãi hỏi thăm"
"Thì ra là vì tìm thân mà đến, vậy thì không dễ tìm cho lắm."
Tiểu nhị tin là thật, sau khi chiến tranh nổ ra ở biên thành, nhà có tiền đều đã dọn đi, lỡ như người thân mà gia đình đang tìm kiếm nằm trong số những người chuyển đi đó thì trong thời gian ngắn không thể tìm được.
"Tiểu ca nói có đạo lý."
Khương Bảo Châu đúng lúc lộ ra vẻ mặt bi thương, hiện tại đã tới, cả nhà quyết định tìm một nơi đặt chân ở biên thành trước.
Nàng đưa cho tiểu nhị vài đồng tiền làm tiền thưởng, tiểu nhị càng cười chân thành hơn một chút, rất biết điều hỏi: "Vậy các ngươi muốn thuê sân hay là mua sân?"
Biên thành có rất nhiều sân, đều được đăng kí ở trong thành, chẳng qua muốn tìm được một cái sân hợp ý trong thời gian ngắn cũng không dễ.
"Cha ta cùng đại ca là người đọc sách, muốn mở một cái học đường."
Khương Bảo Châu vẫn thích lựa chọn ở bên trong thành, sân nhỏ ở những trấn và thôn xung quanh tuy rằng giá rẻ, nhưng không dễ để ra ngoài vào mùa đông vì bị những ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, lỡ như gặp được tình huống khẩn cấp luống cuống, đặc biệt trong nhà còn nhận nuôi Tiểu Dư Sinh yếu ớt, hơn nữa Văn Thị còn là thai phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-112.html.]
"Thật là có một nơi thích hợp, nhà kia trước khi rời đi biên thành cũng mở học đường."
Cháu trai của tiểu nhị đang đọc sách ở học đường, nhưng tiên sinh vốn dĩ chính là người phía nam, tới Bắc Địa du lịch, hiện tại chiến sự ở phương bắc lộn xộn, nhà bọn họ thu thập thỏa đáng xong liền về quê.
Sân bỏ không, có thể thuê cũng có thể bán, ngay ở con ngõ nhỏ cách khách điểm không xa, tổng cộng có hai toà sân, không lớn lắm nhưng được xây dựng rất tinh xảo.
"Cô nương, cha và đại ca của ngài tính khi nào mở lớp?"
Tiểu nhị chà xát tay nói: "Cũng không biết quà nhập học thu như thế nào, tiểu nhân muốn hỏi thăm thay cho cháu trai.
Kể từ khi tiên sinh rời khỏi biên thành, cháu trai của tiểu nhị rảnh rỗi ở trong nhà, người nhà vẫn luôn tìm học đường, nhưng với giá lương thực tăng vọt, quà nhập học cũng tăng gấp đôi, dân chúng nhỏ cung cấp nuôi dưỡng người đọc sách quá khó khăn.
"Chỉ cần tìm được sân, sớm thôi."
Khương Bảo Châu chớp chớp mắt, nàng cho rằng tới Bắc Địa phải lăn lộn một phen, nhưng hiện tại cũng quá thuận lợi, tiểu nhị chẳng những có nhà cửa giới thiệu, còn chủ động đưa học sinh tới cửa, được đến mà không cần phí công sức.
Mua sân là chuyện quan trọng của Khương gia, sau khi Khương Bảo Châu lên lầu liền đem ý của tiểu nhị nói với cha mẹ, trưng cầu ý kiến của hai người.
"Dạy học và giáo dục vốn là một công việc cao quý, quà nhập học thì nhìn mà đưa là tốt rồi"
Khương Bát Đấu xua tay, nếu như làm ông há mồm chào giá trên trời thì với tên tuổi của ông đánh ra đều là vạng lượng, hiện tại ông chỉ muốn điệu thấp, kiếm đủ bạc cho cả nhà dùng là được.
"Đúng vậy."
Trong thâm tâm của Văn Thị cũng chỉ muốn có lệ, lão gia biểu hiện tốt, đó là bởi vì không muốn lộ ra thân phận tội thần, nếu như không có người nguyện ý nhấc lên quan hệ với nhà mình thì cách xa một chút.
Văn Thị không trông cậy vào Khương Bát Đấu cùng Khương Tu Văn có thể kiếm nhiều tiền, bá tánh ở phương bắc luôn trọng võ khinh văn, hai người chỉ cần ăn no ngồi không có chuyện gì kéo chân sau là được.