Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:22:09
Lượt xem: 58
Có Khương Bảo Châu chỉ chiêu, hai huynh đệ cảm thấy cũng được, bọn họ cùng nhau tìm Bạch Lạc Trần uống trà nói chuyện phiếm, bên trong xe ngựa Khương gia lập tức được giành ra rất nhiều không gian.
"Biết trước như vậy thì đã đuổi hai tên nghịch tử kia xuống từ lâu"
Khương Bát Đấu thổi thổi râu, trong những đứa con của ông, ông yêu nhất nhất chính là Khương Bảo Châu, sự thật chứng minh cũng chỉ có nữ nhi nói chuyện xuôi tai.
"Cha, đại ca cùng nhị ca chỉ là tính tình ngay thẳng mà thôi"
Khương Bảo Châu cười trộm trong lòng, trước kia cha ở kinh thành nói một không hai, hiện tại sau khi lưu đày có chút không trấn áp được Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ, có lẽ là tái phát tật xấu lòng dạ hẹp hòi, còn ảo não vì bị mất mặt mũi.
"Đừng nghĩ đến những việc không quan trọng, chúng ta đến phương bắc dù sao cũng phải có nghề nghiệp"
Văn Thị đã sớm nói qua, trong nhà không nuôi dưỡng người rảnh rỗi, mỗi người đều phải trả giá, nếu không luôn luôn trông cậy vào đối phương thì dần dà sẽ cảm thấy đương nhiên, điều này không có lợi cho sự đoàn kết của cả nhà.
Trên đường, Trần quan sai vừa được đổi rất chăm sóc Khương gia, Văn Thị nói chuyện phiếm hỏi thăm với Trần quan sai, tuy rằng còn chưa tới phương bắc, nhưng phải có những bước đầu tính toán.
Sau khi đến phương bắc, người một nhà sẽ tạm thời ở khách điểm, sau đó vào trong thành tìm sân, nhà đông người đông nên phải tìm một nơi thuận tiện và an toàn để mua.
Nếu không ở biên thành không có người thân bạn bè, trời xa đất lạ, cả gia đình thật sự thấy mờ mịt.
Tuy nói đi một bước xem một bước, kế hoạch cũng không thay đổi nhanh chóng, nhưng vẫn là nên có tính toán phù hợp.
Cháo gạo kê trong nồi sôi sùng sục, lại nấu nửa giờ, phía trên nổi lên một tầng dầu gạo vàng óng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-109.html.]
Khương Bảo Châu cẩn thận dùng muỗng múc dầu gạo ra, chờ nguội một chút rồi mới đút cho Tiểu Dư Sinh đang đòi ăn. Đứa nhỏ há mồm nếm thử hương vị dầu gạo, vẻ mặt ghét bỏ.
Khương Bát Đấu ở một bên xem tấm tắc bảo lạ, nói: "Chẳng lẽ là muốn uống sữa cho nên không uống dầu gạo?"
Trên đường đi đến phương bắc ăn ngủ ngoài trời, thôn xung quanh cũng hiếm có sữa bò và sữa dê, chỉ có thể dựa vào vận may, nhìn xem có phụ nhân nào đang cho con b.ú sữa không, xin cho đứa nhỏ một ngụm ăn.
Tiểu Dư Sinh ăn rất ít, Văn Thị thấy vậy cũng lo lắng, vất vả lắm mới chờ đến buổi tối tìm được chỗ trống, Khương Bảo Châu nhanh chóng mang theo Văn Thị cùng đứa nhỏ đi vào trong không gian.
Nhiệt độ trong không gian thoải mái, Văn Thị tắm rửa cho Tiểu Dư Sinh, lại cho uống sữa bột, đứa nhỏ lẩm bẩm vài tiếng liền chìm vào giấc ngủ say.
Có bình sữa nuôi nấng, chút lo lắng trong lòng Văn Thị cũng hoá thành hư không.
"Nương, nữ nhi không có bàn bạc với ngài cùng cha đã tự làm chủ, ngài sẽ không trách ta chứ?"
Văn Thị đang có thai, tương lai đệ đệ ruột thịt của Khương Bảo Châu sinh ra, Văn Thị khó tránh khỏi phải phân tâm chăm sóc hai đứa nhỏ.
Nếu như Tiểu Dư Sinh là đứa bé đủ tháng thì Khương Bảo Châu sẽ suy xét đến việc tìm một nhà người trong sạch nhận nuôi, nhưng vấn đề ở chỗ là thân thể của Tiểu Dư Sinh yếu đuối, chỉ có thể dựa sữa bột dành cho trẻ sinh non ở trong không gian.
"Nha đầu ngốc, đây là duyên phận."
Văn Thị nắm tay Khương Bảo Châu, từ ái nói: "Nương rất cảm kích Dương đại nương cho con ở nhờ, cũng may mắn con đi theo Thẩm đại nhân vào núi tránh thoát những nạn dân ác độc đó, đứa nhỏ đáng thương, ở lại trong thôn biết được thân thế của chính mình, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, còn không bằng để chúng ta mang đi"
Văn Thị nghĩ tới, chờ sau khi đến phương bắc, cả gia đình khôi phục tự do, Khương Bát Đấu cũng không hề mang thân phận tội thần, tuy rằng không phải người giàu có quyền quý, nhưng gia đình hòa thuận cả nhà cố gắng, dù sao cũng có thể làm cho cuộc sống rực rỡ, không thiếu một miếng ăn.
Chờ sau khi đứa nhỏ lớn lên, lúc đó lại nói với hắn chân tướng là được.