Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:20:25
Lượt xem: 67
Tối hôm qua, hai bên đã xảy ra xung đột, dân chạy nạn bị người trong thôn hợp lực đuổi đi.
Vốn tưởng rằng việc này cứ chấm dứt như vậy, ai biết đám người kia ghi hận trong lòng, vẫn luôn ở bên ngoài thôn ngủ đông, chờ đến khi bình minh là thời gian người trong thôn ngủ say, những người này liền chạy vào thôn g.i.ế.c người cướp của.
Thôn trưởng thức dậy sớm, cùng cả nhà ra sau núi hái nấm nên may mắn thoát nạn, nhưng đồ đạc trong nhà đã bị cướp sạch.
Dương đại nương ở gần cửa thôn, là nhà gặp nạn đầu tiên. Một nhà mấy người không có một người còn sống. Trưởng thôn buồn bã ôm ngực, may mắn Khương Bảo Châu và Thẩm Hoài Dung vào núi, nếu không hai người cũng không thoát chết.
"Bảo Châu, nếu như cháu là người thân của Dương đại nương thì hãy đưa cả nhà họ đi đoạn đường cuối cùng đi."
Thôn trưởng lắc đầu, trong thôn không phải chỉ có một hộ người chết, vẫn là tiếng kêu thảm thiết của Dương đại nương đánh thức mọi người, cho nên nhà người khác mới tốt hơn một chút.
"Hung thủ đâu, thôn trưởng đại thúc, hung thủ ở đâu?"
Khương Bảo Châu lau nước mắt hỏi.
"Nhóm dân chạy nạn đó không có chỗ ở cố định, đi khắp nơi, ngay cả hung thủ đều tìm không thấy!"
Đây là điều đáng buồn nhất, trưởng thôn nghe người trong thôn nói rằng người cầm đầu có một vết sẹo trên mặt, trông rất hung dữ.
"Bảo Châu, muội ra cửa chờ đi, để ta."
Cảnh tượng đẫm máu, Thẩm Hoài Dung thấy hối hận vì đã dẫn Khương Bảo Châu về thôn, có lẽ trực tiếp rời đi thì trong lòng tiểu nha đầu sẽ không có một tầng bóng ma.
Sống c.h.ế.t là có số, Thẩm Hoài Dung đã nhìn thấy quá nhiều, trong lòng không có chút cảm xúc gì.
"Thẩm đại nhân, ngài không cảm thấy bất ngờ sao?"
Khương Bảo Châu khóc đến hai mắt sưng đỏ, đột nhiên nghĩ đến hành vi không bình thường của Thẩm Hoài Dung tối hôm qua, không khỏi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-104.html.]
Nghe đồn Thẩm Hoài Dung có năng lực nhìn thấu số mệnh, tại sao không thể nhắc nhở nhà Dương đại nương một chút chứ?
Nhiều mạng người như vậy, hôm qua cố hết sức cứu Mạn Nương, chẳng lẽ chính là vì để nàng ấy sống thêm một ngày, rồi sau đó lại chịu c.h.ế.t sao?
Khương Bảo Châu nhìn Mạn Nương nằm ở trên giường, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ, Mạn Nương c.h.ế.t không nhắm mắt!
Nàng không phải đang trách Thẩm Hoài Dung, mà là không hiểu, ít nhất ở trong mắt nàng, tuy rằng Thẩm Hoài Dung đạm mạc, nhưng lại không phải là người nhẫn tâm.
"Muội muốn nghe lời nói thật sao?"
Dùng tay khép hai mắt Mạn Nương lại, Thẩm Hoài Dung nghiêm túc nhìn về phía Khương Bảo Châu, thật ra hắn cho rằng sau khi tiểu nha đầu đoán được thì nhất định sẽ trách móc hoặc xa cách hắn, nhưng nàng không có, mà là cho hắn cơ hội giải thích.
"Ta muốn nghe, đừng gạt ta."
Khương Bảo Châu rất khổ sở, tình cảnh này còn chấn động hơn cảnh nhìn thấy những tên sơn tặc lúc trước, đặc biệt nghĩ đến Dương đại nương nhiệt tình lôi kéo nàng nói việc nhà, Mạn Nương ngượng ngùng nói cảm ơn, nàng khó có thể thừa nhận được chuyện này.
"Mang muội lên núi là quyết định của ta lúc đi săn buổi chiều"
Thẩm Hoài Dung không lừa Khương Bảo Châu, hắn không phải mang tiểu nha đầu đi trốn tránh.
Ngày hôm qua trước khi rời sân nhỏ, hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt, tính được cả nhà Dương đại nương sẽ có đại họa, đây là điều chắc chắn.
Thẩm Hoài Dung không thể nhắc nhở, nếu không sẽ càng có nhiều người cuốn bị cuốn vào trời phạt, hắn chỉ đành mịt mờ nói một câu "bảo trọng".
Vốn dĩ, Mạn Nương lúc sinh hẳn là một thi hai mệnh, đây cũng là số mệnh, đứa nhỏ sinh non kia chú định sẽ c.h.ế.t non, có thể bình an sinh sản, đã là lấy phúc đức của Khương Bảo Châu.
"Thẩm đại nhân, ngài mau xem, đứa nhỏ trong lòng Mạn Nương cử động!"
Khương Bảo Châu rơi vào trạng thái mê man, trước khi Mạn Nương chết, nàng đã bảo vệ đứa trẻ dưới thân mình, còn tưởng rằng đứa nhỏ nhất định sẽ bị ngạt thở, không ngờ khi hai người vào cửa, đứa bé đột nhiên động đậy, đứa bé không chết!