Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:19:21
Lượt xem: 51
Bà đỡ học theo lang trung xoa ấn lung tung một chút, nhỡ may có thể ấn trúng huyệt vị, ai ngờ không có chút tác dụng nào.
"Lang trung bình thường không được, phải tìm loại y thuật tinh vi hiểu được châm cứu"
Mỗi khi bà đỡ nói một câu, trái tim Dương đại nương càng thêm thắt lại, dù có vào thành thì cũng không biết tìm lang trung ở đâu, nhưng nếu cái gì đều không làm, chẳng lẽ trơ mắt nhìn con dâu chịu c.h.ế.t sao, nhà bà không phải chỉ cần giữ cháu mà không quan tâm đến con dâu như người ta.
"Ông trời, chỉ cần làm Mạn Nương bình an không có việc gì thì ta nguyện ý lấy một mạng đổi một mạng"
Bên ngoài trời đang mưa, Dương đại nương bất lực quỳ trước cửa, cầu xin ông trời mở mắt ra.
"Nương, muốn đền mạng cũng là ta."
Đại Tráng đỏ mắt, đều do hắn, nếu không phải hắn sốt ruột trở về lên đường vào ngày mưa, như vậy sẽ không có những biến cố sau đó.
Trong nhà loạn thành một đoàn, Khương Bảo Châu trộm vào phòng sinh, cho Mạn Nương uống chút nước linh tuyền trong không gian.
Cái gọi là linh tuyền cũng không có tác dụng thần kỳ như vậy, chỉ là có thể làm Mạn Nương hơi chuyển biến tốt đẹp, ít nhất có thể kéo dài thời gian.
"Bảo Châu, nơi này là phòng sinh, muội đi ra ngoài."
Phòng sinh là nơi dơ bẩn, một tiểu nha đầu như Khương Bảo Châu sao có thể chạy vào xem náo nhiệt, Thẩm Hoài Dung đen mặt, kéo người mang ra cửa.
Ở trước mắt bao người, hắn lấy ra ngân châm mang theo bên người, động tác cực nhanh đ.â.m vào vài huyệt vị trên người Mạn Nương.
"Lang... Lang trung?"
Bà đỡ há hốc mồm, không chỉ là lang trung, vẫn là loại cực kỳ cao minh trong truyền thuyết, Dương đại nương có người thân như vậy thì còn khóc lóc cái gì.
"Được rồi, thật sự cầm máu!"
Sau khi kiểm tra xong thì bà đỡ tươi cười rạng rỡ: "Dương đại nương, ta xem bà là quá sốt ruột nên đầu óc tỉ sắt, người thân nhà mẹ đẻ có người giỏi như vậy mà bà còn cầu xin ông trời làm gì chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-101.html.]
"Cầm m.á.u rồi ư?"
Sau khi bình tĩnh lại, Dương đại nương mới phản ứng lại, đương nhiên là bà không biết, đôi nam nữ có diện mạo thượng thừa kia không phải người thân của bà, mà là tới ở nhờ.
"Máu không đủ, phải bổ máu, hơn nữa đứa nhỏ không đủ tháng, nuôi nấng có chút khó khăn"
Thẩm Hoài Dung làm người tốt tới cùng, kiên nhẫn nói ra những việc Dương gia cần chú ý, Khương Bảo Châu đứng ở một bên, luôn cảm giác hình tượng của Thẩm đại nhân trong lòng nàng trở nên thật cao lớn.
Mẫu tử đều bình an, cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Dương đại nương vui mừng tới phát khóc, đang muốn quỳ xuống dập đầu với Thẩm Hoài Dung cùng Khương Bảo Châu, Khương Bảo Châu đã đỡ người lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Dương đại nương, chúng ta là người thân, không phải chuyện gì đáng giá"
"Đúng vậy, người thân!"
Dương đại nương dùng tay áo lau nước mắt, may mắn với quyết định của chính mình, nếu không phải bà có lòng tốt nguyện ý để hai người ở nhờ thì cũng không gặp phải phần thiện duyên này.
Trong nhà có chuyện vui, Dương đại nương vội vàng nấu trứng gà đỏ, cân nhắc đưa cho người trong thôn báo tin vui.
Sau khi ăn cơm sáng xong, dưới sự tuyên truyền của bà đỡ, đại cô nương tiểu tức phụ trong thôn đều xuất động, khoác áo tơi đấu lạp đến nhà Dương đại nương gia xem náo nhiệt.
Thẩm Hoài Dung có vẻ ngoài tao nhã nhưng xa cách hàng ngàn dặm, vì vậy Khương Bảo Châu trở thành mục tiêu của đại cô nương và tiểu tức phụ.
"Bảo Châu, đại nương tới làm sủi cảo, cháu tâm sự với người trong thôn đi."
Mọi người không có ác ý, đến thăm Khương Bảo Châu cũng không đi tay không, họ mang theo một ít hạt dưa đậu phộng cùng trà hoa quả trong nhà, ngồi nói chuyện rôm rả trong phòng.
Thẩm Hoài Dung không thích ầm ĩ, tranh thủ mưa nhỏ mang theo chồng của Dương đại nương vào núi đi săn, trốn đi ra ngoài.
"Bảo Châu, trông ngươi còn rất nhỏ, sao đã thành thân rồi"
Người nói chuyện đầu tiên chính là Hồng Ngọc, bạn thân của con dâu Mạn Nương của Dương đại nương, hai người cùng thôn lại cùng gả đến đây nên thường xuyên qua lại.
Sau khi biết Mạn Nương bình an thoát hiểm, Hồng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, rất cảm kích Khương Bảo Châu.