Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-06-24 21:57:35
Lượt xem: 108
Hai cảnh sát mặc thường phục lên lầu, cũng không vội tìm lãnh đạo trường, định xem xét tình hình hiện tại trước đã.
Lâm Linh bước vào lớp 2, vài nam sinh và lớp trưởng lớp 8 cũng đi theo. Trong phòng học lớp 2 còn có vài người lớp 1 chen vào.
Lâm Giảo cũng có mặt, cô ấy đứng ở hành lan lớp 2, mặt đỏ bừng, nhìn là biết đang tức giận.
Đối diện Lâm Giảo là một nữ sinh, cô ta cao hơn Lâm Giảo vài cm. Hai tay chống nạnh, dựa vào bàn học bên cạnh, dáng đứng tùy ý, khinh miệt, hình như không quan tâm đến ai.
Lớp 2 có người không ưa Hồ Dương, thấy cậu ta bước vào, liền lớn tiếng nói: "Ê, không phải Hồ Dương sao? Cậu định làm gì?"
Hồ Dương không trả lời, hất tay mấy nam sinh đang chắn trước mặt, nói: "Lâm Linh lớp chúng tôi muốn nói chuyện với Phùng Tư Thi, đừng ai cản đường."
Lâm Giảo quay đầu nhìn thấy Lâm Linh, sự hoảng hốt trong mắt lộ rõ. Người khác không biết khả năng chiến đấu của Phùng Tư Thi, cô ấy đã là bạn học của đối phương mấy năm, sao có thể không biết? Lúc này Lâm Linh qua đây, nếu bị bắt nạt trước mặt mọi người có chịu được không?
Lỡ xảy ra chuyện gì, chắc chắn chú hai và dì hai sẽ không chịu nổi. Cô ấy muốn ngăn cản Lâm Linh, nhưng Lâm Linh đã bước đến dưới sự chú ý của mọi người.
Phùng Tư Thi cũng nhìn thấy Lâm Linh, trong góc nhìn của cô ta, Lâm Linh mặt mày xanh xao, khuôn mặt nhỏ nhắn không có nhiều thịt, như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay.
Phùng Tư Thi nhìn Lâm Linh đi tới gần, khinh thường hừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/chuong-16.html.]
“Cô là Phùng Tư Thi?” Đây là câu đầu tiên của Lâm Linh, giọng nói không có gì d.a.o động, nghe không ra cảm xúc gì đặc biệt.
Phùng Tư Thi ngẩng cao cằm: “Đúng, đúng là tôi, làm sao? Muốn học Lâm Giảo tìm tôi đối chất?”
Lâm Linh không để ý đến cô ta, hỏi ngược lại: “Nghe nói cô thường xuyên nói xấu sau lưng giáo viên và bạn học?”
Phùng Tư Thi lập tức sững sờ, sắc mặt thay đổi, cô ta đã nghĩ đến việc Lâm Linh có thể sẽ khóc lóc, có thể sẽ hét lớn, nhưng tuyệt đối không ngờ Lâm Linh lại không có bằng chứng gì mà nói ra những lời như vậy.
Trong ngoài lớp học đều là người, mỗi lớp đều có, dù chuyện tốt hay xấu, chỉ cần vài phút là có thể truyền đi.
Phùng Tư Thi có chút nóng nảy: “Cô đừng có nói bậy bạ, ai nói xấu sau lưng giáo viên và bạn học chứ?”
Lâm Linh vẫn giữ thái độ bình thản, như thể bọn họ đang nói về thời tiết, hoàn toàn trái ngược với sự nóng nảy của Phùng Tư Thi.
Cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Cô không chỉ nói xấu sau lưng giáo viên và bạn học, cô còn gian lận trong kỳ thi.”
Phùng Tư Thi tức đến mức thở không ra hơi, thấy nhiều người đang hóng chuyện, cô ta ngắt lời Lâm Linh: “Cô nói bậy, cô đang vu khống, tôi lúc nào gian lận? Cô dám nói bậy thêm một câu nữa thử xem?”
Lâm Linh thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Phùng Tư Thi, hỏi: “Cô rất khó chịu, rất tức giận sao?”