Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 913
Cập nhật lúc: 2024-06-11 23:19:12
Lượt xem: 386
Thời Khanh Lạc vừa nghe đã hiểu ngay kế hoạch của tiểu tướng công.
Nàng cười nói, “Ngày trước khi nhất trí đối ngoại, người của Tiêu gia cũ rất đoàn kết, nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân, thì lại khác.”
“Trước đây Tiêu Đại Lang mắc phải loại bệnh đó, vỗn dĩ không thể nào có con nối dõi, lão thái thái rất thương đại trưởng tôn, nhưng còn phải xem tam phòng có đồng ý hay không.”
Ngô thị của Tam phòng cũng không phải loại lương thiện, Tiêu Lão Tam còn nham hiểm hơn cả Tiêu Lão Đại.
Cửa hàng thì chia đều, nhưng hàng trăm mẫu đất làm sao có thể để cho đại phòng chiếm hết toàn bộ được.
Sau khi biết những gì lão thái thái đã làm, người của Tiêu gia cũ sẽ có thể tự gây rối vì tài sản.
Đối với người Tiêu gia cũ, nàng không đồng tình chút nào.
Đã hại người, làm sao có thể để bọn họ suốt ngày ung dung như vậy được.
Bây giờ mới chỉ là khúc dạo đầu, đợi cực phẩm của Tiêu gia cũ dọn dẹp sạch sẽ tên phụ thân cặn bã, thì sẽ đến lượt bản thân họ.
Sống ở chỗ nào, vẫn nên đánh về nguyên hình, ủ rũ mà trở về thôn.
Nhà cửa và đất đai trước kia đã bán rồi, sau khi trở về cả nhà đó phải chịu.
Thời gia bây giờ đã tan rã.
Ngoại trừ Thời Lão Tam đã tái hôn với một góa phụ sinh được một con trai, ở lại Bắc Thành mở một cửa hàng, thường xuyên làm việc thiện tích đức, những người khác đều rất thảm.
Thời Lão Tứ nợ nần cờ bạc, không những thua sạch tiền trong nhà mà còn ép đất đai ra ngoài.
Sau khi các phòng khác tách ra mỗi ngày trôi qua đều rất tệ.
Thời lão gia và Thời lão thái đi theo con trai út, nhưng Thời Lão Tứ tính xấu không đổi thường xuyên chạy đi đánh bạc, còn ép đôi phu phụ già phải làm việc nuôi gã.
Bởi vì quá mệt, Thời lão gia ngất xỉu ngã xuống bờ ruộng bên đường, gãy chân.
Nhưng trong nhà không còn tiền chữa trị cho ông ta, vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, sau đó cứ như thế mà qua đời.
Để lại Thời Lão Thái, tiếp tục bị Thời Lão Tứ bóc lột.
Không những phải làm việc mỗi ngày, mà còn bị ép sang các phòng khác để gây rối, bắt các phòng khác cung cấp tiền ăn.
Thời gia ngày ngày đều bày ra một màn đại chiến.
Trước đây không lâu Thời Lão Tứ còn đến nhà hai ca ca kia, lấy trộm tiền và những vật dụng có giá trị cuối cùng của hai nhà, cứ thế bỏ trốn.
Đợi khi hai nhà kia biết được thì vô cùng tức giận, không tìm thấy Thời Lão Tứ, liền giận lây sang Thời Lão Thái, không còn ai đoái hoài đến bà ta nữa.
Thời Lão Thái cũng ốm nặng, nhưng con trai cũng không đoái hoài gì đến bà, bà ta không còn sức để đi mua thuốc, dần dần c.h.ế.t bệnh trong phòng, mấy ngày sau mới được phát hiện.
Thời Lão Tứ lại lấy số tiền trộm được đi đánh bạc, sau khi thua không có tiền trả, bị sòng bạc bắt lại đem bán cho mỏ than làm khổ sai, đời này đều không thể trốn thoát.
Thời gia chịu quả báo đáng phải chịu, Tiêu gia cũ đương nhiên sẽ không có kết quả tốt.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Tam phòng đương nhiên sẽ không làm, cho nên chờ tên phụ thân cặn bã trở về, sản nghiệp chẳng những sẽ ít hơn rất nhiều, mà Tiêu gia cũ ngày nào cũng sẽ diễn ra những cuộc đấu đá nội bộ.”
Đến lúc đó tên phụ thân cặn bã dù có phiền phức đến mấy cũng không thể đuổi người đi, dù sao lão gia tử và lão thái thái cũng là phụ mẫu, nếu hắn dám đuổi người ra ngoài, hai người họ lập tức dám đi kiện hắn bất hiếu.
Thời Khanh Lạc dựa vào hắn nói: “Ừ, chờ sản nghiệp sắp bị thua hết, bọn hắn chỉ có thể ủ rũ trở về thôn, các chàng đổi họ, đợi sau này truyền lại, gia tộc Tiêu gia cũ cũng sẽ giận lây tên phụ thân cặn bã và những cực phẩm của Lão Tiêu gia kia.”
Cho nên sau khi trở về thôn, những người của Tiêu gia cũ đó chắc chắn sẽ trở thành những kẻ không được ưa thích và đón nhận nhất trong thôn.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Vẫn là nương tử hiểu ta.”
Chàng chính là muốn khiến cho Tiêu gia cũ cuối cùng sa sút người người chê bai, hối hận suốt quãng đời còn lại.
Thời Khanh Lạc ôm lấy chàng, “Đó là đương nhiên.”
Ngày thứ hai, Lương Vũ Lâm đưa cả gia đình đến tông từ Lương gia.
Các tộc trưởng và tộc lão đã đợi ở trong tông từ.
Trải qua hàng loạt thủ tục phức tạp, huynh muội Tiêu Hàn Tranh và long phượng thai đều được liệt vào gia phả Lương gia, tất cả đều đổi họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-913.html.]
Tộc trưởng còn căn dặn cho người đi giúp huynh muội Tiêu Hàn Tranh đến nha môn thay đổi văn thư.
Lương Vũ Lâm cố ý truyền tin tức này ra ngoài.
Cũng bởi vậy mà gây chấn động cả kinh thành một lần nữa.
Không ai ngờ được rằng Nghệ Vương vậy mà có thể làm điều này cho huynh muội Khổng thị và Tiêu Hàn Tranh.
Lương gia là hoàng tộc, ngoại trừ hoàng tộc ra, kinh thành cũng chỉ có mỗi nhà Lương Quốc Công họ Lương, đó là họ do tiên hoàng ban tặng.
Bây giờ có thêm một nhà Tiêu Hàn Tranh nữa, đây chính là một vinh hạnh lớn lao.
Nhưng lại khiến không ít người chua xót, được vào vào gia phả Lương gia, huynh muội nhà Tiêu Hàn Tranh cũng đã được coi là hoàng tộc.
Cái chuyện bánh từ trên trời rớt xuống này, tại sao lại không rơi trúng bọn họ chứ?
Dưới sự cố ý lần này của Lương Vũ Lâm, ngay cả bách tính bình thường cũng rất nhanh biết chuyện, khắp nơi bàn tán xôn xao.
Buổi trưa Tiêu Nguyên Thạch đến kinh thành, tìm một khách điếm để ở, sau đó để hầu cận đẩy ông ta đến tửu lầu ăn cơm.
“Các ngươi đã nghe nói gì chưa? Hôm nay Nghệ Vương dẫn huynh muội Tiêu gia đến tông từ Lương gia để đổi họ trên gia phả.”
“Đương nhiên nghe rồi, chuyện tốt như vậy chắc chắn là do huynh muội Tiêu gia truyền ra.”
“Leo lên được Nghệ Vương, huynh muội Tiêu gia phát đạt rồi.”
“Nhưng huynh muội Tiêu gia cũng rất lợi hại, Tiêu đại nhân lập nhiều chiến tích ở Bắc Cương như vậy, còn là chiến thần của Đại Lương ta, nghe nói đệ đệ của hắn lúc nào cũng đứng đầu trong kỳ thi tại thư viện, mấy ngày nữa muội muội còn lại được gả đến phủ Quốc công.”
“Đúng vậy, mặc dù chưa đổi họ thì huynh muội Tiêu gia cũng không tệ, nhưng sau khi đổi họ thân phận hoàn toàn thay đổi, đã trở thành hoàng tộc.”
“Sớm nghe nói Nghệ Vương vô cùng sủng ái Nghệ Vương Phi, còn coi những đứa con của nàng ấy như con đẻ của mình. Bây giờ xem ra có vẻ là thật.”
“Đương nhiên là thật rồi, cách đây không lâu ta còn tận mắt trông thấy Nghệ Vương để cho con trai của Phúc Bảo quận chúa cưỡi trên cổ ông ấy, ông ấy còn ôm con gái của Phúc Bảo quận chúa và con trai của mình cùng đi dạo chợ đêm.”
“Nếu không coi nó như của mình, thì làm sao có thể yêu thương những đứa cháu không phải của mình đến thế.”
“Bây giờ cặp long phượng thai đó cũng đổi thành họ Lương, tương lai cũng hoàn toàn là con cháu của Nghệ Vương.”
Trong mắt mọi người, không có trong gia phả và có trong gia phả là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Ở trong gia phả cũng giống như nhận nuôi, huynh muội Tiêu gia đã hoàn toàn trở thành người của Lương gia rồi.
“Bây giờ huynh muội Tiêu gia đã trở thành một hoàng tộc chân chính, về sau xem ai còn dám xem thường thân phận của bọn họ nữa.”
Trước đây không ít người nhắc đến Tiêu gia, đều sẽ cho rằng là đám xuất thân quê mùa.
Nhưng bây giờ vào gia phả của hoàng tộc, sau khi đổi họ Lương, xem ai còn dám nhắc chuyện này.
“Thật là hâm mộ!” Đây là tiếng lòng của rất nhiều người.
“Tiêu Hàn Dật của Tiêu gia còn chưa đính hôn, sợ rằng ngưỡng cửa đều sẽ bị giẫm đạp.”
“Chắc chắn là vậy rồi, nghe nói năm nay Tiêu Hàn Dật sẽ tham gia kỳ thi, nếu lại thi đỗ tiến sĩ, thì chắc chẵn sẽ là con rể tài giỏi nổi tiếng nhất kinh thành.”
Có cha kế Nghệ Vương cùng ca ca vô cùng có tiền đồ làm chỗ dựa, lại đổi họ Lương, Tiêu Hàn Dật này cũng là chốn trở về tốt.
Toàn bộ người ở tửu lâu đều đang thảo luận chuyện này.
Tiêu Nguyên Thạch vốn dĩ bởi vì đói bụng mới tới tửu lâu ăn cơm, nghe thấy lời bàn tán của những người này, sắc mặt thay đổi liên tục, ngày càng trở nên ảm đạm hơn.
Chẳng những mất hết khẩu vị, còn bẻ gãy đôi đũa đang cầm.
Mắt ông ta tràn đầy tức giận, “Hiếp người quá đáng, tên khốn kiếp kia đúng là ức h.i.ế.p người quá đáng!”
Tên khốn Nghệ Vương kia không chỉ cướp mất thê tử ông ta, bây giờ ngay cả cháu của ông ta cũng không buông tha, hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng hoàn toàn tan vỡ.
Tiêu Nguyên Thạch vô cùng tức giận, nhưng lại không còn cách nào khác, chỉ có thể khó chịu với mình.
Không thể nuốt trôi cơm, bắt hầu cận đẩy mình về khách điếm.
Khoảng thời gian sau đó, ngày nào ông ta cũng đến con hẻm đối diện với Nghệ Vương phủ, muốn xem xem có cơ hội gặp được cháu trai ra ngoài chơi không.
Chỉ tiếc vẫn luôn không có cơ hội.