Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 815

Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:52:34
Lượt xem: 388

Cát Xuân Nghĩa lập tức nói với vẻ lo lắng “Ai, nhưng đứa bé này tới thật không đúng lúc.”

Cát Xuân Như không hài lòng: “Cái gì mà không đúng lúc, đừng có nói bậy.”

Cát Xuân Nghĩa thở dài; “Trong vòng ba ngày sòng bạc sẽ đến đòi nợ, chúng ta lấy gì để trả đây?”

Trên mặt lại có chút đau lòng: “Thay vì để đứa trẻ này chịu khổ với chúng ta, chi bằng không có thì hơn.”

Ngưu thị cũng bật khóc: “Con trai số khổ của ta ơi, con còn chưa ra đời mà cha con đã không cần con rồi.”

Hai người kẻ tung người hứng, Cát Xuân Di nhìn mà chỉ biết cười khẩy.

Cát Xuân Như được nhắc nhở, cũng nhớ tới chuyện ở sòng bạc.

Không nhịn được đánh vào cánh tay của Cát Xuân Nghĩa mấy cái: “Đều tại tên khốn đệ, đã bảo đệ đừng đến sòng bạc nữa rồi mà đệ vẫn đi.”

“Đệ muốn hại c.h.ế.t chúng ta mới yên lòng sao?”

Cát Xuân Nghĩa lập tức nhận sai: “Tỷ, ta sai rồi, sau này ta không dám nữa đâu.”

“Lần này cũng tại người bạn kia của ta, cứ một hai kéo ta đi gỡ vốn. Sau này ta sẽ không bao giờ chơi với bọn họ nữa.”

Sau đó lại thề thốt đảm bảo, mới làm Cát Xuân Như nguôi giận.

Nàng ta thở dài: “Nếu không được thì chỉ còn cách bán cái nhà này và cửa hàng kia đi.”

Ngưu thị nói: “Nếu bán nhà thì chúng ta ở đâu?”

“Bán cửa hàng rồi chúng ta lấy cái gì mà ăn?”

Sau đó làm bộ như rất đau lòng: “Vậy còn đứa trẻ này thì sao, ngày mai ta sẽ tìm lang trung mua thuốc bỏ nó đi.”

Nét mặt của Cát Xuân Như thay đổi: “Không được, nhất định phải giữ đứa bé này lại.”

Ngưu thị than thở: “Nhưng chúng ta làm sao nuôi được nó?”

Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Cát Xuân Di cũng đoán được mục đích của bọn họ.

Nàng ta ném chiếc đũa, đứng lên nói: “Ta về phòng nghỉ ngơi đây.”

Cát Xuân Nghĩa sao có thể để nàng ta đi: “Tiểu muội, ngươi nhẫn tâm nhìn Cát gia chúng ta không có người nối dõi sao?”

Cát Xuân Di lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ta đương nhiên hy vọng Cát gia có con nối dõi, cho nên các ngươi phải sinh đứa bé ra cho tốt, nghèo thì nuôi theo cách của người nghèo.”

Cát Xuân Nghĩa thầm mắng muội muội này quả nhiên không có lương tâm: “Tiểu muội, đây chính là con cháu của Cát gia, sao có thể nuôi theo cách của người nghèo được?”

“Hơn nữa nếu bán nhà và cửa hàng, chúng ta sẽ bơ vơ không chốn về, làm sao nuôi dạy được con cái?”

Cát Xuân Di nói: “Đó còn không phải tại ngươi à, nếu ngươi không cờ b.ạ.c nợ nần, làm sao có chuyện mọi người không có nhà để ở.”

Sắc mặt Cát Xuân Nghĩa có chút khó coi, hắn ta phát hiện muội muội này không dễ dỗ như tỷ tỷ chút nào.

Cho nên thay vì dỗ dành, hắn ta lại nói: “Ngươi là một phần tử trong nhà, bây giờ cũng nên đến lúc ngươi phải góp sức rồi.”

Cát Xuân Di hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Cát Xuân Nghĩa nói: “Ngươi thông minh như vậy, hẳn phải hiểu ý của ta chứ.”

“Đi lấy đồ mà những người đó muốn về đây, rồi chuyện gì cũng có thể giải quyết.”

“Hơn nữa, chẳng phải lúc trước ngươi vẫn luôn mồm nói muốn báo thù cho tỷ tỷ sao?”

“Chỉ cần ngươi trộm được bản đồ phòng thủ, Tiêu Nguyên Thạch có khả năng sẽ bị phạt nặng, đây cũng tương đương với báo thù rồi.”

“Chúng ta chẳng những trả hết nợ cho sòng bạc, còn có thêm năm vạn lượng nữa.”

“Không được, chúng ta chuyển đến nơi khác, cầm năm vạn lượng đó làm lại từ đầu.”

Cát Xuân Di biết là chuyện này, nàng ta lắc đầu từ chối: “Ta không thể làm được.”

Vì nghe được những lời Thời Khanh Lạc nói, cho nên lúc Ngưu thị trở về đã dò hỏi nha hoàn, gần đây Cát Xuân Di có đến phủ phó đô đốc không.

Nàng ta mở miệng nói: “Sao ngươi lại không làm được, gần đây ngươi đã không ít lần đến phủ phó đô đốc. Giờ ngươi có quan hệ thân thiết với Tiêu Nguyên Thạch như vậy, muốn trộm bản đồ phòng thủ thì có là gì.”

Cát Xuân Như nghe vậy thì cả người cứng đờ.

Nàng ta không thể tin được, quay đầu nhìn Cát Xuân Di hỏi: “Những gì nàng ta nói là thật sao?”

Trong lòng Cát Xuân Di thầm mắng Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị một hồi.

Hai người này, càng ngày càng không phải thứ tốt đẹp gì.

Nhìn ánh mắt không thể tin được của tỷ tỷ, Cát Xuân Di nhất thời cảm thấy chột dạ.

Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, bản thân tỷ tỷ không thể nắm được Tiêu Nguyên Thạch trong tay, sao có thể trách nàng ta được?

Nàng ta đi tìm Tiêu Nguyên Thạch, không phải vì thích mà chỉ muốn lợi dụng ông ta thôi.

Vì thế nàng ta tỏ ra bình tĩnh: “Phải, quả thật gần đây ta rất thân thiết với Tiêu Nguyên Thạch.”

Sau đó lại đổi ý: “Nhưng chẳng qua ta cũng chỉ muốn tìm cơ hội báo thù cho tỷ tỷ.”

“Ông ta đuổi tỷ tỷ ra ngoài, cho nên ta cũng muốn tìm cơ hội khiến ông ta phải nếm trải mùi vị đó.”

Nếu là trước kia, Cát Xuân Như chắc chắn sẽ tin ngay...

Nhưng giờ đây những lời của Thời Khanh Lạc nói lại đột nhiên hiện lên trong đầu.

Đặc biệt là câu “Ngươi chính là một trò cười lớn nhất” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.

Trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn, chẳng những Thời Khanh Lạc đã biết chuyện của muội muội và Tiêu Nguyên Thạch. Mà đến Ngưu thị cũng biết, nhưng muội muội vẫn muốn gạt nàng ta.

Chỉ là nàng ta không muốn tin rằng muội muội lại gạt mình, khiến lòng rối như tơ vò.

Ngưu thị thấy thế, nhân cơ hội nhìn Cát Xuân Di nói: “Nếu ngươi muốn báo thù cho tỷ tỷ, vậy thì hãy trộm bản đồ phòng thủ của Tiêu Nguyên Thạch đến đây, để sau này Tiêu Nguyên Thạch sẽ bị trừng phạt hoặc bị giáng chức, đó mới là giúp tỷ tỷ.”

Cát Xuân Di nghẹn họng, ngay sau đó lắc đầu nói: “Chuyện khác thì được nhưng đi trộm bản đồ phòng thủ ta sẽ không làm đâu.”

Ngưu thị cười lạnh: “Vừa rồi ngươi còn nói phải báo thù cho tỷ tỷ, giờ lại hiện nguyên hình rồi sao?”

“Chẳng qua ngươi chỉ muốn leo lên Tiêu Nguyên Thạch, hoặc là lợi dụng Tiêu Nguyên Thạch để leo lên người mạnh hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-815.html.]

Người ngoài cuộc thường tỉnh táo, tuy Ngưu thị và Cát Xuân Di không tiếp xúc nhiều nhưng lại rất hiểu nàng ta.

Nàng ta lại nói với Cát Xuân Như: “Tỷ tỷ, giờ chúng ta có được cứu hay không, đều phụ thuộc vào Xuân Di.”

“Nếu không ta cũng chỉ có thể bỏ đứa trẻ này, ta không muốn nó phải sống cuộc sống khổ sở như ta.”

Cát Xuân Nghĩa đứng bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, lúc trước tỷ tỷ có thể trộm bản đồ kho báu ở chỗ Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Di cũng có thể đi trộm bản đồ phòng thủ.”

“Nếu muội ấy không đi trộm, chính là không coi trọng tỷ.”

Cát Xuân Như nghe người nói thì im lặng một lúc, rồi mới nhìn về phía Cát Xuân Di nói: “Xuân Di, muội đi trộm đi.”

“Đến lúc đó, chúng ta chẳng những có thể trả thù Tiêu Nguyên Thạch, mà còn có thể trả hết nợ cờ b.ạ.c của Xuân Nghĩa.”

“Sau đó mang theo năm vạn lượng, chúng ta đổi một chỗ ở mới làm lại từ đầu, đến nơi khác ở Bắc Cương hoặc đến phía Nam đều được.”

Thật ra nàng ta cũng không muốn ở lại Bắc Thành nữa. Dù là gặp Tiêu Nguyên Thạch hay là đám người Khổng Nguyệt Lan, nàng ta đều cảm thấy rất khó chịu.

Cát Xuân Di không ngờ tỷ tỷ lại bị hai người Ngưu thị thuyết phục nhanh như vậy.

Vẻ mặt nàng ta khó xử nói: “Tỷ tỷ, đó là bản đồ phòng thủ đó.”

“Những người ngăn chúng ta hôm đó, rất có thể là gian tế của Cát quốc, nếu bọn họ lấy được bản đồ phòng thủ, biên cảnh của chúng ta có thể sẽ thất thủ.”

Chẳng qua nàng ta chỉ đang tìm cách đùn đẩy, thực ra nàng ta chỉ không muốn dính líu đến những người đó, càng không muốn để phu thê Cát Xuân Nghĩa được lợi.

Cát Xuân Như nghe vậy thì ngẩn người, sau đó cười khẩy: “Biên cảnh có thất thủ hay không, đó là chuyện của tam hoàng tử và Tiêu Nguyên Thạch, có liên quan gì tới chúng ta đâu?”

“Chúng ta chỉ cần lo cho bản thân thật tốt là được.”

Kiếp trước, Cát Xuân Như sai Đào Liễu đi dụ dỗ một vị tướng quân ở biên cảnh. Vì muốn đánh bại đối thủ của Tiêu Nguyên Thạch, mà khiến một thành trì bị thất thủ, dân chúng bị đồ sát.

Đời này cuộc sống của nàng ta không như ý, càng chẳng để ý đến sống c.h.ế.t của đám người nơi biên cảnh.

Vốn Cát Xuân Di cũng không muốn trở mặt với tỷ tỷ mình, nhưng giờ lại có chút do dự.

Nàng ta đột nhiên nhìn Cát Xuân Như hỏi: “Tỷ, trong lòng của tỷ, ta và Cát Xuân Nghĩa ai quan trọng hơn?”

Câu hỏi này lại khiến Cát Xuân Như ngẩn người.

Cát Xuân Nghĩa cười lạnh: “Đương nhiên ta quan trọng hơn, bây giờ ta là nam đinh duy nhất của Cát gia.”

Hắn ta vừa dứt lời thì đã bị Ngưu thị nhéo một cái.

Ngưu thị cười nói: “Các ngươi đều là đệ đệ và muội muội ruột thịt, đương nhiên cả hai đều quan trọng.”

Bọn họ còn phải lợi dụng Cát Xuân Di đi trộm bản đồ phòng thủ, tất nhiên lúc này phải ra sức dỗ dành.

Cát Xuân Nghĩa bị nhéo, lại nghe được lời này của Ngưu thị, hắn ta cũng phản ứng lại.

Hắn ta có chút miễn cưỡng nói: “Thật ra tỷ tỷ đối với ngươi tốt hơn, tỷ tỷ cho ngươi tiền, mua của hồi môn cho ngươi còn nhiều hơn cả ta.”

Nói đến đây, trong lòng hắn ta rất không vui, cảm thấy có hơi oán giận Cát Xuân Như.

Cát Xuân Di là món hàng lỗ vốn, đại tỷ lại tiêu nhiều tiền trên người nàng ta như vậy, đúng là lãng phí.

Hai người nói xong, Cát Xuân Như mới nói: “Đúng vậy, các ngươi đối với ta mà nói cũng như mu bàn tay và lòng bàn tay, đương nhiên đều quan trọng như nhau.”

Nhưng trong thâm tâm, nàng ta nghiêng về đệ đệ mình nhiều hơn, dù sao cũng đúng như đệ đệ nói, hắn ta sẽ sinh người nối dõi tông đường cho Cát gia.

Nhưng cũng không cần nói rõ ràng điều này với muội muội.

Cát Xuân Di cười lạnh: “Thế à? Nhưng sao ta lại cảm thấy tỷ tỷ thiên vị Cát Xuân Nghĩa hơn?”

“Tỷ kêu ta đi trộm bản đồ phòng thủ vì hắn ta.”

Nàng ta thương tâm nói: “Tỷ có nghĩ tới, nếu bị Tiêu Nguyên Thạch phát hiện sẽ có hậu quả gì không?”

Sao nàng ta không biết tỷ tỷ quan tâm đến Cát Xuân Nghĩa hơn, vì hắn ta là nam đinh trong nhà, đặc biệt là Ngưu thị còn đang mang thai.

Nếu chỉ có mỗi tỷ tỷ, nàng ta sẽ không ngại vươn tay ra giúp đỡ, cùng kéo tỷ tỷ leo lên cao.

Nhưng tỷ tỷ lại không thể vứt bỏ Cát Xuân Nghĩa, loại người mê cờ bạc, bùn loãng không thể trét tường được như hắn ta, sẽ chỉ liên lụy đến bọn họ mà thôi.

Có thể thấy điều đó, thông qua việc nợ nần sòng bạc hết lần này tới lần khác, nếu không vứt bỏ hắn ta, hắn ta là một hố sâu không đáy, tỷ muội bọn họ có làm thế nào cũng không lấp đầy nổi.

Cát Xuân Như không quan tâm nói: “Cùng lắm là Tiêu Nguyên Thạch cắt đứt quan hệ với muội, ông ta còn có thể làm gì được nữa?”

“Lúc trước ta trộm bản đồ kho báu quan trọng như thế mà ông ta có làm gì được ta đâu.”

Cát Xuân Di: “……” Sao đột nhiên lại thông minh ra vậy.

Vành mắt nàng ta đỏ ửng: “Tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải ép ta đến mức này ư?”

Cát Xuân Như thở dài: “Xuân Di, không phải bọn ta ép muội, mà đây là cách duy nhất để giải quyết khó khăn lúc này.”

“Tỷ muội chúng ta đồng lòng, sau này nhất định sẽ có cuộc sống tươi đẹp, muội cứ làm thử đi.”

“Chẳng lẽ muội muốn nhìn thấy ta bán nhà và cửa hàng, nhìn chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ sao?”

Lần đầu tiên nàng ta phát hiện, người muội muội này quá không hiểu chuyện.

Cát Xuân Di hít một hơi thật sâu: “Muốn ta đi trộm cũng được nhưng ta có một điều kiện.”

Cát Xuân Như hỏi: “Điều kiện gì?”

Cát Xuân Di chỉ vào Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị: “Chúng ta phải đoạn tuyệt quan hệ với hai người này, sau này không sống chung với bọn họ nữa.”

“Tòa nhà này và cửa hàng kia đều cho hắn ta, sau đó tỷ muội chúng ta dọn ra ngoài ở.”

Nàng ta biết tỷ tỷ sẽ không đồng ý, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Quả nhiên, Cát Xuân Như không tin nổi nhìn Cát Xuân Di: “Sao muội lại có thể nghĩ như vậy? Chúng ta là người một nhà mà!”

Cát Xuân Di cũng không muốn giấu giếm việc nàng ta không thích phu thê Cát Xuân Nghĩa nữa: “Bọn họ không thể cứu được nữa rồi, sau này ta không muốn bị bọn họ liên lụy.”

“Tỷ tỷ, giờ ta cho tỷ hai sự lựa chọn.”

“Một là sống với ta, hai là tỷ có thể sống với phu thê Cát Xuân Nghĩa, ta sẽ đi.”

Ban đầu, Cát Xuân Như là người yêu cầu Cát Xuân Di lựa chọn việc có nên ăn cắp bản đồ phòng thủ hay không, nhưng giờ lại bị Cát Xuân Di phản công, bắt nàng ta phải lựa chọn.

Loading...