Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 610

Cập nhật lúc: 2024-06-09 21:17:58
Lượt xem: 379

Thời Khanh Lạc lại mở ra thêm mấy hũ nữa, để cho người của huyện nha đi hâm nóng.

Huyện nha cũng không có nhiều chén như vậy, vì vậy Thời Khanh Lạc đã sớm để cho người hái một ít lá xanh thật to rửa sạch sẽ.

Lại để cho người vót rất nhiều cây tăm nhỏ, mỗi một lá sẽ được một muỗng thịt dê, và một cây tăm.

Tiêu Hàn Tranh thấy Thời Khanh Lạc đã chuẩn bị xong, còn gật đầu với mình một cái.

Vì vậy hắn mở miệng nói: "Tất cả mọi người đến nếm thử đi, không nên chen lấn, xếp hàng nhận."

Người vây xem đã sớm chờ không kịp, lúc này vội vàng chen về phía trước, đều muốn xếp đầu tiên.

Thời Khanh Lạc nói: "Không cần chen lấn, mỗi người đều có một phần."

Tiêu Hàn Tranh phân phó nha dịch duy trì trật tự, cuối cùng cũng ổn định lại tình huống hỗn loại.

Xếp trước nhất chính là một người đàn ông trung niên, ông ta nhận lấy thịt dê đựng trong lá xanh, dùng tăm gắp một miếng bỏ vào miệng.

Tiếp đó ánh mắt sáng lên: "Ăn ngon, cái này ăn thật ngon."

Sau đó lập tức dùng tăm ăn hết mấy miếng còn lại.

Bởi vì ở huyện thành ông ta cũng được xem là tầng lớp trung bình, cho nên mặc dù rất muốn l.i.ế.m sách nước sốt thịt dê trên lá, nhưng ngại mất mặt.

Người thứ hai chính là một đại hán nghèo khổ.

Nếm thử một miếng đầu tiên cũng kích động nói: "Ăn ngon quá, đây là thịt dê ngon nhất mà đời này ta từng ăn."

Người này không sợ mất mặt, trực tiếp l.i.ế.m sạch nước sốt dính trên lá,

mấy người tiếp theo cũng có phản ứng như vậy.

Mấy người chưa được nhận thấy như vậy càng hận không thể nhanh chóng đến lượt mình nếm thử.

Hiện tại nấu ăn, đều là dùng nước cho thêm chút muối để nấu chín, hoặc là rắc muối lên thịt rồi nướng chín.

Cho nên đột nhiên ăn được món tăng thêm không ít gia vị, mùi tanh của thịt dê được khử đi, được om vàng nhừ trong nước sốt, tất nhiên là làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

"Ăn ngon quá, cho tới bây giờ không phát hiện thịt dê lại ăn ngon như vậy."

"Đúng vậy, cũng không biết bỏ thêm cái gì, mùi vị này thật tuyệt."

"Từ lúc sinh ra đến bây giờ có thể nếm được thịt dê mỹ vị như vậy, lão già ta tương lai vào đất cũng đã rất thoải mãn."

"Không nghĩ đến thịt hũ gì đó, lại có thể để cho thịt đã nấu chín giữ lâu dài mà không bị hư như vậy."

"Quá thần kỳ, nhưng lại là sự thật." Trước đó ta ta cảm thấy không thể nào, nhưng sua khi thưởng thức thịt dê, mới phát hiện mình quá nông cạn."

Người ăn thử không ai là nói không ngon, trên cơ bản trên mặt đều bày ra vẻ đã hiểu, hận không thể lại lấy thêm mấy phần.

Cũng có người muốn mưu lợi, len lén muốn lại đi xếp hàng, chẳng qua lại bị nha dịch đượcTiêu Hàn Tranh phân phó mời đi ra.

Mỗi người tham gia náo nhiệt đều được nếm được thịt dê hũ.

Người làm việc trong xưởng, cũng lấy được một phần nếm thử.

Từng người ăn đều chưa thỏa mãn, cảm thấy thịt hũ này quá mỹ vị.

Người làm việc ở xưởng đồ hộp vô cùng kích động và kiêu ngạo, đây chính là đồ mà xưởng bọn họ làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-610.html.]

Trác Chính cũng được nếm thử một phần, cũng có cảm giác giống như những người khác, không nghĩ lại ăn ngon như vậy.

Đồng thời cũng kinh hãi không thôi.

Thì ra thịt hũ là như vậy, khó trách Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lại tự tin mở xưởng như vậy.

Trong lòng cậu ta cũng có thể một loại kích động khác.

Chẳng qua cũng không phải là mình làm việc ở trong xưởng, mà là nếu có thể lấy được công thức, đưa đến cát quốc, tuyệt đối có thể đổi được không ít lợi ích.

Mấy người Hề Duệ cũng nếm được mùi vị của thịt hũ.

Lương Hữu Tiêu là người kích động nhất, thử nghiệm thành công đại biểu hắn ta có thể đi phía Nam mở xưởng của mình.

Tịch Dung đã ở huyện Hà Dương mua một thôn trang lớn ở vùng ngoại ô, lạimowr rộng thêm ra, ở chỗ này chiêu binh mãi mã, đặc biệt là chiêu nữ binh, chuẩn bị huấn luyện, thành quân đội nữ tử thiết huyết.

Lúc này nàng ây cũng rất vui, suy nghĩ sau này thường xuyên mua một ít thịt hũ này, để cho các nữ binh bồi bổ cơ thể, mùi vị ngon như vậy, ngay cả nàng ấy cũng muốn ăn.

Nam nhân trung niên là người nếm thử đầu tiên hỏi Thời Khanh Lạc:"Phu nhân, thịt hũ này bán không?"

Ông ta thật sự rất muốn thưởng thức thêm mùi vị mới vừa rồi, còn muốn đểcho người nhà nếm thử một chút.

Những người khác vừa nghe cũng lập tức rối rít hỏi: "Đúng vậy, thịt hũ này phu nhân có bán không?"

Người mua được đều rục rịch, người không mua nổi mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng có thêm một loại khát vọng.

Hy vọng tương lai có một ngày, cũng có thể mua được thịt hũ cho người nhà nếm thử.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Làm ra tất nhiên muốn bán, số lượng còn dư lại sau khi để mọi người thưởng thức này sẽ được lấy ra bán."

"Bao nhiêu tiền một hũ?" Đây là điều mọi người quan tâm nhất.

Thời Khanh Lạc trả lời: "Vốn dĩ định là tám mươi văn một hũ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bán, cho nên xưởng cho mọi người một cái giá thấp nhất, xem như chúc mừng xưởng của chúng ta khai trương."

"Hôm nay chỉ lấy nửa giá bốn mươi văn một hũ."

"Hai tháng sau mỗi ngày sẽ hạn chế bán sáu mươi văn một hũ, bán xong lượng hạn chế này thì lại khôi phục tám mươi văn."

"Hoạt động này sẽ kết thúc trong hai tháng, sau đó sẽ là tám mươi văn một hũ, một văn tiền cũng không thiếu."

Người ở chỗ này lần đầu nghe được một hũ tám mươi văn tiền đều kinh ngạc, thật sự số tiền này quá cao.

Tất nhiên, nếu bàn về mùi vị, khẳng định tăng thêm không ít gia vị, nhìn qua bên trong hũ cũng có rất nhiều thịt, thật ra giá cả cũng không được xem là quá đắt.

Nhưng trong tay mọi người cũng không có bao nhiêu tiền, cảm thấy rất đắt.

Tiếp đó lại nghe Thời Khanh Lạc nói, hôm nay chỉ bán nửa giá, bắt đầu ngày mai hạn chế số lượng với giá sáu mươi văn.

Vì vậy không ít người vốn đang do dự, cũng không xoắn xuýt nữa, mua, hôm nay thật sự tiêu quá nhiều tiền rồi.

Lương Hữu Tiêu dẫn đầu nói: "Cho ta một trăm hũ."

Trước đó hắn ta đã định một trăm hũ với Thời Khanh Lạc chuẩn bị đưa trở về kinh thành, đưa cho Lương gia một ít, đưa cho nhà mẹ đẻ một ít, cũng đưa cho mấy huynh đệ một ít. Lại quên mất mình.

Nếu thịt hũ này có thể giữ lâu như vậy, tại sao lúc đi phía Nam không mang theo một chút ăn?

Cho nên không nhịn được, muốn mua trăm hũ.

Thời Khanh Lạc bất đắc dĩ nhìn hắn ta: "Hôm nay để cho mọi người ăn miễn phí xong, cũng chỉ còn lại hơn hai trăm lon, một mình ngươi muốn một trăm lon, quá nhiều rồi."

Loading...