Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 547
Cập nhật lúc: 2024-06-09 19:21:45
Lượt xem: 447
Buổi tối hôm đó Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cùng nhau thiết kế lại chuyện sửa sân viện.
Lại trò chuyện tình huống của huyện Hà Dương, phu thê hai người trao đổi ý kiến lẫn nhau.
Sau khi Tiêu đại lang chỉnh lý sổ sách xong, sắc trời sắp tối mới về phòng.
Mệt mỏi đau eo đau lưng, toàn thân đều chán nản.
Trong lòng lại vô cùng khổ sở, phu thê Tiêu Hàn Tranh đến, cuộc sống sau này của gã sẽ biến thành dạng gì đây.
Gã mới hoàng hành trong huyện thành không được bao lâu, lại bị đè đầu, khó chịu muốn khóc.
Trầm mặc về nhà, lão thái thái nhìn thấy bộ dạng này của gã thì đau lòng đến hỏng rồi.
"Đại Lang, cháu là bị sao? Có phải phu thê Tranh Nhi làm khó cháu không?"
Tiêu đại lang: "..."
Gã cười ngượng ngùng nói: "Không có, chỉ là xem sổ sách giúp Hàn Tranh thôi, lúc này mới về trễ."
Lúc này lão thái thái mới yên lòng: "Như vậy thì tốt."
Bà ta lại không nhịn được mắng: "Nhị thúc của cháu cũng là đứa không có bản lĩnh, rõ ràng đã đánh gã Huyện lệnh cũ rồi, lại không có cách nào để cho cháu lên làm."
Bọn họ vẫn cho rằng Đại Lang có cơ hội đi lên, ai ngờ đột nhiên biến thành Tiêu Hàn Tranh.
Nhắc đến nhị thúc, Tiêu đại lang lại tức giận không chỗ phát tiết: "Nãi nãi, nhị thúc không hại ta đã không tệ rồi, sao ông ta có thể giúp ta làm Huyện lệnh chứ."
Tiếp đó lại nói những lời Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cho tất cả mọi người đều nghe.
Sau khi nghe xong, đám người Tiêu gia cũ, cũng nổi giận.
"Súc sinh táng tận lương tâm, lão nương đã nói sao đột nhiên nó lại có lòng tốt như vậy, thì ra là hại ở chỗ này."
Tiếp đó lão thái thái đen mặt tiếp tục mắng: "Ngay cả cháu ruột cũng muốn hại, khó trách không sinh được con, tên súc sinh này..."
Tiêu đại lang nghe được lão thái thái mắng, trong lòng khen ngợi.
Gã lại nhắc nhở: "Nãi nãi, hình như Cát Xuân Như muốn tìm chúng ta tính sổ, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị."
Lão thái thái sầm mặt: "Tìm chúng ta tính sổ cái gì?"
Tiêu đại lang nói: "Chúng ta đưa đệ đệ của nàng ta đi đến khu mỏ, lúc còn ở kinh thành nàng ta còn nghĩ tính kế c.h.ế.t người Tiêu gia chúng ta."
Gã lại nghĩ đến lời Thời Khanh Lạc nói: "Sau khi chúng ta rời đi, Cát Xuân Như còn dọn hết tài sản của phủ tướng quân, cho muội muội làm của hồi môn."
Nữ nhân này thật quá đáng, lại lãng phí đồ Tiêu gia như vậy.
Tiêu lão thái thái vừa nghe đã tức giận không chỗ phát tiết: "Con đĩ nhỏ kia, giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều như vậy, lại còn không biết xấu hổ muốn tìm chúng ta tính sổ."
"Nếu nó dám đến, lão nương sẽ đánh c.h.ế.t nó."
Vương thị và Ngô thị cũng không nhịn được cùng nhau mắng to với lão thái thái.
Cho con đĩ nhỏ Cát Xuân Di nhiều của hồi môn như vậy, chuyện này giống như cắt thịt trên người các nàng vậy.
Vốn dĩ sau khi đi Bắc Cương sự bất mãn trong lòng đối với Cát Xuân Như đã phai nhạt rất nhiều.
Nhưng bây giờ toàn bộ đều bị kích thích.
Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh giao bản vẽ sửa chữa sân viện cho Tiêu đại lang, để cho gã giúp đỡ tìm thợ đến sửa.
Bởi vì tiền công không ít, hơn nữa còn ba ngày là thanh toán một lần, cho nên rất nhanh đã tuyển đủ người, bắt đầu sửa chửa lại sân viện trong huyện nha.
Tiêu Hàn Tranh thì bắt đầu xem sổ sách mà Tiêu đại lang tìm ra.
Thời Khanh Lạc không đi theo đến huyện nha, mà là đi ra ngoài dạo với mấy người Tịch Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-547.html.]
Muốn biết nhiều chuyện, phải đi nhiều tìm hiểu dân sinh.
Huyện Nam Khê cũng được xem là huyện không giàu có, nhưng còn tốt hơn rất nhiều so với huyện Hà Dương này.
Nơi này cả huyện thành chỉ có mấy tòa nhà là miễn cưỡng tạm được, được đắp gạch ngói.
Rất nhiều nhà nhìn qua chính là lâu năm không được sửa, mấy cửa hàng thì tập trung trên một con phố khác.
Nhưng đường phố khác đều có cảm giác rất vắng vẻ.
Người đi trên đường, tinh thần khuôn mặt đều có sự chán nản buồn khổ, y phục mặc trên người có không ít mụn vá,
Sau khi Hề Duệ đi dạo một vòng, xúc động nói: "Quả nhiên giống như Tiêu đại lang nói, quá nghèo."
Lương Hữu Tiêu cũng thở dài: "Ta còn nói xem thử có cơ hội làm ăn hay không, nhưng sau khi xem xong mới biết, không có."
Điều kiện cuộc sống người trong huyện thành không tốt, chỗ nào chịu xài tiền chứ.
Sinh ý làm ở kinh thành, nếu đi đến chỗ này, hoàn toàn không có bao nhiêu người chịu mua hoặc mua được.
Hắn ta lại thở dài: "Khanh Lạc, Lão Tiêu bị phân đến huyện nghèo như vậy, muốn lập chiến công e rằng rất khó."
Nhưng Thời Khanh Lạc lại không nghĩ như vậy: "Tại sao lập chiến công lại khó? Trái lại ta cảm thấy đơn giản hơn những huyện giàu có ở Giang Nam nhiều."
Lương Hữu Tiêu không hiểu hỏi: "Nơi này không có gì cả, sao lập được chiến công?"
"Sửa tường thành, sửa đề đập? Vậy cũng phải là huyện nha có tiền mới được."
Thời Khanh Lạc trả lời: "Thay đổi một huyện thành từ nghèo khó lạc hậu thành một huyện thành giàu có, thương đội lui đến thường xuyên, như vậy có tính là chiến công rất tốt không?"
Lương Hữu Tiêu cười lắc đầu nói: "Dĩ nhiên được tính, nhưng nói thì rất đơn giản, làm thì rất khó."
"Trước không nói đến chuyện làm cho huyện thành trở nên giàu có, chỉ nói muốn để cho thương đội lui đến thường xuyên cũng là một vấn đề khó khăn rồi."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Tất nhiên phải làm ra một ít thứ hấp dẫn thương đội rồi."
Lương Hữu Tiêu hỏi: "Ngươi muốn xây xưởng ở chỗ này?"
Thời Khanh Lạc trả lời: "Không phải ta muốn xây xưởng, mà là huyện nha sẽ xây."
"Nếu là ta xây, không phải sẽ trở thành tranh lợi với dân và huyện thành sao?"
Nàng là nương tử của Tiêu Hàn Tranh, lúc hắn làm huyện lệnh, cũng không thích hợp bắt tay xây xưởng, hoặc làm kinh doanh.
Nếu không tương lai trở về kinh thành, nhất định sẽ có người nắm lấy cái đuôi này.
"Hơn nữa, nếu ta lấy tiền kiếm được để sửa đường xây dựng huyện thành ra, như vậy sẽ trở thành người tiêu tiền như rác."
“Huyện Hà Dương muốn phát triển, còn phải chủ yếu dựa vào người ở đây mới được."
"Như vậy tương lai sau khi chúng ta rời đi, cuôn sống của bọn họ cũng sẽ không trở về lúc ban đầu."
Lương Hữu Tiêu suy nghĩ một chút: "Ngươi nói là để cho Lão Tiêu lấy danh nghĩa của huyện thành mở một ít xưởng, tuyển người đến làm, dùng đồ trong xưởng hấp dẫn thương nhân đến mua đồ?"
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Đúng vậy sau khi xây xưởng, có thể để cho không ít người của huyện Hà Dương có việc làm."
"Đồ trong xưởng có thể hấp dẫn thương nhân đến, lượng người lưu động lớn, tất nhiên có thể làm cho địa phương phát triển."
"Ví dụ như nếu có thương đội đến tất nhiên phải ăn uống ở ngủ, tửu lầu và khách điếm trong huyện thành cũng sẽ thay đổi."
"Chờ sau khi cả huyện thành đều náo nhiệt lên, những người từ huyện nghèo khác hoặc người trên thảo nguyên thấy được, sẽ muốn chuyển đến đây, đúng lúc, có thể bổ sung vào vấn đề hộ trống."
"Làm cho một cái huyện nghèo, trở thành một huyện giàu ở Bắc Thành, các ngươi không cảm thấy rất ý nghĩa và có cảm giác thành tựu sao?"
Bây giờ bọn họ không thiếu tiền, mỗi tháng tiền hoa hồng đều xài không hết, nhưng thiếu danh tiếng thiếu thành tích, cho nên phải cố gắng phát triển huyện thành này thật tốt.
Thứ nhất tiểu tướng công có thể vì thành tích này mà được thăng chức, thứ hai nàng cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa.