Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 504
Cập nhật lúc: 2024-06-09 19:04:26
Lượt xem: 441
Thật ra Tiêu Hàn Tranh cũng đang suy nghĩ đến đời trước.
Hắn trả lời: "Đời trước không có mở ân khoa."
Sau đó lại nói tiếp: "Chẳng qua thi Đình vào cuối năm đó, trái lại Trạng nguyên là họ Trác, tám chín phần là nàng ta.”
Đời trước hắn không có tham gia khoa cử, chẳng qua sau đó làm quan, lật xem nhiều bài thi của mười mấy năm trước, cho nên có chút ấn tượng với mỗi một vị Trạng nguyên.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút hỏi: "Nàng ta ở lại kinh thành làm quan?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu một cái: "Không có, hình như là điều ra ngoài."
Hắn lại suy nghĩ cẩn thận một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, sau đó Tri phủ của Bắc thành đổi thành họ Trác, cũng không biết có phải là nàng ta hay không."
Mặc dù hắn có đánh giặt ở Bắc Cương, nhưng rất nhanh đã trực tiếp đi kinh thành, cho nên chưa từng thấy Tri phủ của Bắc Thành.
Chẳng qua trái lại có nghe nói về Trác tri phủ, có danh tiếng rất tốt ở Bắc Cương.
Thời Khanh Lạc sờ cằm: "Lúc nàng ta làm Tri phủ, Cẩm Vương vẫn còn ở đó sao?"
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu một cá: "Khi đó Cẩm Vương đã đền tội rồi, Trác tri phủ là đến sau."
Thời Khanh Lạc nói: "Ta luôn cảm thấy thân phận của nàng ta không đơn giản như vậy."
“Đúng rồi, có phải nàng ta là thám tử Cát Quốc gì đó không?"
"Hay là người tiền triều?"
Trước kia xem tiểu thuyết hay phim, ở cổ đại mà nữ giả nam trang, cũng không phải sẽ có thân thế m.á.u chó sao?
Lại nói, hoàng thất tiền triều gì đó, rất có khả năng.
Nữ giả nam trang, đó không phải là muốn che giấu thân phận sao.
Sa đó tham gia thi cử, cũng chỉ có một mưu đồ.
Nếu không yên lặng làm người bình thường không tốt sao? Cần gì mạo hiểm tính mạng chạy đi thi cử.
Bị tiểu tức phụ nói như vậy, Tiêu Hàn Tranh cũng không nhịn được nghi ngờ.
Hắn gật đầu một cái: "Cũng không phải là không có khả năng này, lúc ta điều tra không có vấn đề gì cả, nhưng cũng không nhất định là không có vấn đề thật."
Có lúc chuyện điều tra được, đã sớm bị người ta sắp xếp trước, dù sao ở Bắc Cương nhân mạch của hắn có hạn.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ rồi đề nghị: "Lão Tiêu, ta cảm thấy chuyện này, nếu không chàng nói cho Hoàng thượng biết đi."
"Người của chàng có hạn, còn không bằng giao cho Hoàng đế thăm dò."
"Bây giờ Đại Lương loạn trong giặc ngoài, nếu lại tới một gian tế, hoặc là người của tiền triều làm loạn, đó không phải chỉ phiền phức hơn đâu."
Chính sách của tiền triều vô cùng tàn bạo, làm cho trăm họ phải cực khổ, cho nên mới bị lật đổ.
Bây giờ Hoàng đế Đại Lương chăm lo việc nước, trong lòng lo lắng cho thiên hạ cũng lo lắng cho trăm họ.
Cho nên Thời Khanh Lạc vẫn hy vọng Đại Lương có thể bình an hưng thịnh, cũng không muốn người tiền triều gì đó xuất hiện lật đổ hoàng thất Đại Lương.
Hoặc xảy ra nội chiến, như vậy chỉ khổ cho bá tánh.
Trước đó Tiêu Hàn Tranh cũng không nghĩ đến chuyện giao chuyện này cho Hoàng đế, để cho người của Hoàng đế đến điều tra.
Mà suy nghĩ làm thế nào phái người điều tra sâu thêm, xem có thể phát hiện chỗ nào không đúng hay không.
Nhưng như vậy chỉ sợ sẽ chậm.
Lúc này nghe được lời của tiểu tức phụ, hắn cũng hiểu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-504.html.]
"Đúng vậy, quả thật chuyện này nên để cho Hoàng đế đi thăm dò."
Nhãn tuyến ở Bắc Cương của Hoàng đế rất nhiều, dù sao lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào Cẩm Vương thích tạo phản kia.
Cho nên để cho Hoàng đế phái người đi thăm dò, đoán chừng rất nhanh sẽ có kết quả.
Thời Khanh Lạc hỏi: "Vậy lúc nào chàng nói chuyện này cho Hoàng thượng? Cần để cho Tịch Dung hỗ trợ chuyển lời không?"
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ một chút: "Không cần, trước đừng nói, chờ thi Đình xong đã."
"Nếu không người không biết còn tưởng rằng là ta kiêng kỵ thực lực của Trác Quân nên mới muốn kéo nàng ta xuống.”
"Coi như Hoàng đế phái người đi thăm dò cũng cần phải có thời gian, Trác Quân thi đậu Tiến sĩ cũng là chuyện không thay đổi được.”
Hắn vẫn tương đối hiểu biết tính tình của Hoàng đế, chưa điều tra rõ thân phận của Trác Quân, ngài chắc chắn sẽ không hành động.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút cũng đúng: "Ừ, vậy thì chờ sau buổi Truyền Lư đi, chàng lại tìm cơ hội nói cho Hoàng đế biết."
Hai ngày sau, Truyền Lư yến cử hành ở trong cung.
Sáng sớm Tiêu Hàn Tranh đã vào cung.
Hoàng đế đã xem xong mười bài thi tốt nhất mà các quan chấm thi đã chọn ra, trong lòng cũng có tính toán với thứ hạng ở Nhất Giáp.
Rất nhanh, toàn bộ thí sinh tham gia thi Đình đã được dẫn đến Đại điện.
Mọi người lập tức hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng đế giơ tay lên: "Bình thân!"
Trừ hoàng đế ra, các đại thần cũng ở đây.
Còn có Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn tự kiểm điểm ở nhà, cũng bị kêu vào cung.
Ông ta ngồi cách đó không xa, nhìn hơn một trăm thí sinh, đã thấy được đại nhi tử của mình.
Không có cách nào, mặc kệ là khí chất dung mạo Tiêu Hàn Tranh đều vô cùng xuất chúng, nhét vào trong đám người nhìn một cái đã chú ý được.
Trước tiên Hoàng đế nói mấy câu mở đầu, tiếp đó để cho Đại thái giám đọc Thánh chỉ.
Trên này viết tên của ba người đỗ đầu Nhất giáp, thứ tự của Nhị giáp thì quyết định dựa vào kết quả thành tích thi do quan chấm thi quyết định.
Đại thái giám cầm Thánh chỉ bắt đầu đọc, thí sinh có mặt đều vô cùng căng thẳng.
Trái lại Tiêu Hàn Tranh không có căng thẳng, hắn có lòng tin việc nắm chặc sẽ có tên trong ba hạng đầu.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ hắn sẽ là Trạng nguyên.
Quả nhiên, thái giám tuyên đọc xong Thánh chỉ, Tiêu Hàn Tranh đỗ đầu Nhất giáp, lấy được Trạng nguyện.
Hạng nhì Bảng nhãn là con em thế gia hơn bốn mươi tuổi.
Hạng ba Thám hoa là Trác Quân.
Mấy người Hề Tín Hành nghe được Tiêu Hàn Tranh đỗ Trạng nguyên, đều không khỏi lộ ra nụ cười.
Tiêu Hàn Tranh này quả nhiên lợi hại, chẳng những là Trạng nguyên còn là Tam nguyên đầu tiên từ khi Đại lương khai quốc.
Tiếp theo chính là tên những tiến sĩ trúng Nhị giáp.
Lần này Kỳ Y Dương phát huy không tệ lắm, thăng mấy hạng so với lần thi Hội, xếp hạng mười ba.
Chuyện này làm cho Kỳ lão gia tử và Kỳ nhị gia đều nở nụ cười vui mừng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Nguyên Thạch có chút cứng ngắc, đặc biệt là phát hiện có không ít người đồng tình, cười nhạo, cười trên đau khổ của người khác nhìn ông ta, lại càng đứng ngồi không yên.