Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:20:06
Lượt xem: 22
"Đi thôi, em đi cùng chị."
Sở Di nghe thấy như lâm vào đại địch, khuôn mặt nhỏ nhắn với ngũ quan đều nhăn nhó: "Em cũng phải đi sao?"
"Nhưng mà tế bào vận động của em không tốt, tứ chi không phối hợp nhịp nhàng, hay là thôi đi?"
"Đi thôi." Sở Nguyệt Nịnh vỗ đầu Sở Di, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đánh tennis xong, tiện thể dẫn em đi mua quần áo."
"Thật sao?" Mắt Sở Di, vốn đang ủ rũ, bỗng sáng bừng lên. Cô bé 13 tuổi nào lại không thích làm đẹp, lập tức nhảy lên thay đồ.
"Chị chờ em!"
Một giờ sau, Sở Nguyệt Nịnh dẫn Sở Di đi xe buýt hai tầng, ngắm nhìn cảnh đẹp Cửu Long một vòng rồi đến cổng Mã Đầu của sân vận động.
Hai cô gái mặc đồ thể thao đang ngồi song song trước quầy lễ tân, nói chuyện phiếm.
Mỗi người đều vui vẻ.
"Nghe nói Chu thiếu gia và Kiều nhị thiếu ở bên trong, có phải thật không?"
"Thật chứ, lúc nãy tớ vừa nhân lúc đi lấy nước đá lén nhìn thoáng qua, cả hai đều rất đẹp trai."
"Ôi, thật đáng tiếc, sao thiếu gia nhà họ Chu lại không thừa kế gia nghiệp nhỉ? Tớ nghe nói anh ấy làm việc ở tổ trọng án, làm công ăn lương liệu sao có thể thoải mái bằng ông chủ được?"
"Cậu mới đáng tiếc đấy, nhà họ Chu chỉ có một thiếu gia, thừa kế hay không thừa kế, tương lai đều thuộc về thiếu gia."
"Có lý, lát nữa để tớ đi đưa nước uống cho họ, cũng để xem hai vị thiếu gia có giống như lời đồn hay không."
"Đáng tiếc, hôm nay chỉ có hai vị thiếu gia ở, nếu Kiều đại thiếu cũng ở thì tốt hơn."
A Mẫn nghi ngờ: "Tại sao Kiều đại thiếu không ở?"
A Hồng liền nhỏ giọng giải thích: "Nghe nói Kiều đại thiếu bị bệnh, đến giờ vẫn còn hôn mê, có thể sau này sẽ thành người thực vật."
DTV
"Kinh vậy sao?" A Mẫn mở to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-84.html.]
"Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh gõ gõ mặt bàn đá cẩm thạch trước quầy lễ tân, nhướng mắt cười: "Làm phiền một chút, tôi muốn mua vé."
Hai người đang nói chuyện phiếm ngừng lại, nhìn sang.
Cô gái ngồi gần quầy lễ tân nhất là A Mẫn nhanh chóng đứng dậy, kéo kéo chiếc quần đùi thể thao nhăn nhúm, nở nụ cười: "Chờ một chút."
"Hai vị tiểu thư tên gì ạ?"
Sở Nguyệt Nịnh báo tên.
A Mẫn tra sổ kiểm tra, không thấy sai sót gì liền mỉm cười trả lời: "Sở tiểu thư, tiền vé của hai vị đã được thanh toán trước."
Nói xong, A Mẫn cúi nửa người, chỉ dẫn hướng đi: "Bên này là lối vào, bạn của chị đang chờ ở bên trong."
"Cảm ơn."
Chờ Sở Nguyệt Nịnh rời đi, A Mẫn lại nhanh chóng ngồi trở lại ghế, tiếp tục giục đồng nghiệp mình nói chuyện phiếm.
Sân vận động rất rộng.
Khu vực chính giữa là nơi để vận động, xung quanh được bày một số chiếc bàn tròn pha lê nhỏ để người tập luyện có thể nghỉ ngơi.
Sở Nguyệt Nịnh bước vào, nhìn quanh, nhanh chóng nhìn thấy Lâm Gia Hoa và những người khác đang chờ ở phía trước.
"A Hoa."
Sở Nguyệt Nịnh tiến đến chào hỏi, giới thiệu Sở Di cho mọi người.
Chủ cửa hàng trà cụ Tào Đạt Quang sờ đầu trọc nói đùa: "Hay là tôi cũng tham gia cùng mọi người chơi?"
"Đương nhiên không ngại, càng đông càng vui." Sở Nguyệt Nịnh mắt cười mi cong, bỗng nhiên, cô nhìn kỹ Tào Đạt Quang hai lần, chưa kịp mở lời thì đã nghe Tào Đạt Quang chủ động nói.
"Ngoài việc chơi tennis, tôi còn muốn phiền Nịnh Nịnh giúp tôi xem xét một chút, gần đây tôi đang do dự một vụ làm ăn. Quảng Đông có một nhà máy sản xuất trà cụ đóng cửa, tồn kho rất nhiều hàng hóa, tôi muốn thu mua toàn bộ nhà máy sản xuất trà cụ, thì không biết có ổn không?"
Trương Kiến Đức ôm vai Tào Đạt Quang: "Phát tài rồi, còn chờ gì nữa, anh chỉ là muốn tới làm thân thôi chứ gì, Nịnh Nịnh một ngày chỉ xem hai quẻ thôi, hôm nay đã xem xong rồi. Muốn xem thì xếp hàng chờ ngày mai."
"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh nghiêm túc nhìn tướng mạo Tào Đạt Quang: "Nếu chỉ muốn xem chuyện này, thì không cần xem bát tự, vì…"
Tào Đạt Quang phấn khích: "Vì nhất định sẽ phát tài sao? Biết ngay mà! Không uổng công tôi phí nhiều công sức như vậy!"