Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:20:04
Lượt xem: 22

Lâm Gia Hoa là bạn tốt của cô, bạn tốt gặp khó khăn không thể thờ ơ. Nếu Tòng Linh có quan hệ tốt với phó lãnh đạo, cô cũng sẵn sàng vì Lâm Gia Hoa mà đi nói chuyện, xem có thể nào thương lượng được hay không."Hay là, tôi đi hỏi Tòng Linh xem, xem có thể mời phó lãnh đạo ra ăn sáng được không nhỉ?"

Ở Hương Giang, không có gì là một bữa sáng không giải quyết được.

Mọi chuyện đã có hướng giải quyết.

Mọi người tạm thời buông tả đá lớn trong lòng, Trương Kiến Đức vỗ vai Lâm Gia Hoa, trêu chọc: "Hôm nay sinh nhật mà còn đi bán à?"

Lâm Gia Hoa cũng tạm thời bớt lo lắng, chuẩn bị lấy lò nướng ra, nghe lời trêu chọc liền cười: "Sinh nhật thì sao? Kiếm tiền vất vả, mưu sinh đương nhiên quan trọng hơn sinh nhật."

"Sinh nhật phải nghỉ ngơi! Phải vui chơi!" Trương Kiến Đức ngậm điếu thuốc lá, xắn tay áo nhận lấy lò nướng liền hướng về phía quán cà phê dọn dẹp: "Hôm nay định làm bao nhiêu? Để Điềm Đồng Huy giúp cậu bán. Nếu bán không hết, thì anh Đức lấy hết, tất cả cứ để anh lo."

Bà A Sơn cũng hỗ trợ lấy đồ, dọn dẹp một túi lại một túi, bà lão gầy gò nhanh chóng đã bị đồ đạc đè nặng đến mức không nhìn thấy nửa người.

Vừa dọn dẹp, Bà A Sơn vừa nói: "Một năm chỉ có một lần sinh nhật, phải ăn mừng cho thật tử tế."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh quất, phát hiện hàng hóa đều đã được dọn dẹp xong, cô liền đẩy xe hàng dài, quay đầu lại nhìn Lâm Gia Hoa đang ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Đi mau!"

"À! Đến đây."

Lâm Gia Hoa nhìn những người bạn này, sự lạnh lùng trong lòng do chuyện bố mẹ gây ra đã được tình bạn xóa tan.

Xe hàng khởi hành, mấy người liền bàn bạc đi đâu giải trí. Đáng tiếc Bà A Sơn tuổi cao sức yếu, không theo kịp, nên từ chối đi cùng. Tuy nhiên, bà vẫn tự mình mua cho Lâm Gia Hoa một chiếc bánh kem.

Ban đầu định đi hát karaoke.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-83.html.]

Nhưng Lâm Gia Hoa mặt đỏ tía tai nói rằng gần đây áp lực lớn, có thể đi đánh tennis giải tỏa căng thẳng được không?

Trương Kiến Đức phì phèo khói thuốc: "Vết thương không sao đấy chứ?"

DTV

Lâm Gia Hoa đặt tay trái lên vai phải, xoay một vòng tròn: "Không vấn đề gì."

"Không sao thì tốt." Trương Kiến Đức tán thành: "Chỉ cần thích là được. Yên tâm, tối nay tôi trả tiền."

Sở Nguyệt Nịnh liên tục xua tay: "Em tự trả, em gái nhà em nghỉ học sớm, để em gọi nó đến cùng."

Sở Di tan học sớm vào thứ Sáu, đánh tennis còn phải mặc đồ thể dục, cô tính toán trở về thay đồ rồi tiện thể gọi Sở Di đi cùng.

Cũng để Sở Di khỏi suốt ngày học hành mệt mỏi, kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý.

"Đừng ngốc nghếch." Trương Kiến Đức tỏ vẻ không sao cả mà xua tay: "Đừng lo chuyện tiền bạc, Anh có 40 tệ lận."

"Phải không đó, một cái bánh kem đã là 40 tệ rồi." Sở Nguyệt Nịnh trêu chọc vạch trần.

Ở Hương Giang, trong sân vận động có ánh đèn, môi trường cũng tốt, tuy bên ngoài cũng có sân vận động, nhưng môi trường không tốt bằng, lại còn rất nóng bức.

Hơn nữa, đa số người dân Hương Giang sau khi tan sở vào buổi chiều thì trời cũng đã tối, để rèn luyện sức khỏe, họ thường chọn sân vận động trong nhà.

"Nịnh Nịnh." Lâm Gia Hoa nói: "Tôi và Anh Đức đến trước chờ cô ở cổng Mã Đầu Giác trong sân vận động. Nhanh lên nhé, tôi còn chưa được gặp em gái của cô bao giờ."

"Được rồi."

Sở Nguyệt Nịnh quyết định không rối rắm nữa, chạy về nhà đón người, thu dọn quán nước xong liền lái xe về trọ.

Sở Di cũng vừa tan học về nhà, nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh thay một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, vào cửa cúi xuống cởi giày, ngẩng đầu lên: "Chị, chị ăn mặc thế này là định đi làm đâu thế?"

"Đánh tennis." Sở Nguyệt Nịnh kéo kéo áo thun, tìm mãi mới tìm được một bộ đồ rộng thùng thình phù hợp để vận động, nhìn tủ quần áo thiếu thốn của hai chị em, trong đó trừ chăn bông ra, cô có ba bộ quần áo, Sở Di ngoài đồng phục học sinh cũng chỉ có một bộ đồ thường phục.

Loading...