Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:19:30
Lượt xem: 30
Hứa Mai Vân ngồi trên sô pha xem TV. Không lâu sau, một vị thái thái khác từ tầng hai đi xuống. Vị thái thái này nhìn thấy bà ta đang xem TV, lúc bưng ly nước đi ngang qua, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Hứa Mai Vân ngồi dậy, lạnh lùng cười: “Tam phòng, bà có ý gì?”
Vợ ba thái thái quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười giả tạo: “Chị Vân, tôi không có ý gì cả.”
Hứa Mai Vân thấy bà trang điểm đậm, không khỏi châm chọc: “Mới đi spa về ư? Tôi nhắc nhở bà a, trang điểm như vậy trông rất lẳng lơ, lão gia cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu.”
“Không cần bà nhắc nhở.” Vợ ba thái thái mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng không cười: “Lão gia chưa c.h.ế.t đã lo cho cuộc sống sau này của tôi và A Hạo rồi. Ai nha, tiền kiếm được từ Tây Úc nhiều đến nỗi chúng tôi dùng mãi cũng không hết.”
Hứa Mai Vân bị chọc vào chỗ đau, mắt đỏ hoe, móng tay chỉ có thể bóp chặt lòng bàn tay.
“Chị Vân, đừng nóng giận.” Vợ ba thái thái khẽ vỗ nhẹ vào mặt nạ, lắc mông: “Hôm nay chị còn chưa đi thắp hương cho bồ tát cầu cho lão gia sống lâu trăm tuổi đâu đó.”
Xoay người, sắc mặt bà lập tức trở nên âm trầm. Bà đi đến phòng khách, lấy ba nén hương từ trên bàn, ném mạnh xuống đất, châm lửa đốt, cười lạnh: “Chết tiệt, chờ lão gia c.h.ế.t rồi xem bà lấy gì đấu với tôi.”
Sau đó, bà chắp hai tay đặt nhang lên trán, thái độ vô cùng thành kính, nói năng hùng hồn:
“Bồ Tát phù hộ, sản nghiệp ở Tây Úc có A Hạo hỗ trợ xử lý, lão gia có thể yên tâm. Nếu còn sống trên đời cũng chỉ là chịu khổ, chi bằng để ông ấy sớm nhắm mắt xuôi tay?”
“Chờ xem, tôi nhất định sẽ dâng đủ cống phẩm cho Bồ Tát trong bảy ngày bảy đêm.”
Sở Nguyệt Nịnh vừa dọn dẹp đồ đạc trong bếp, vừa nghe lỏm được đoạn đối thoại này.
Lúc này, không biết nên bày tỏ cảm xúc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-66.html.]
DTV
Kẻ xấu thì dùng tà thuật cũng muốn hại người, kẻ tốt lại muốn người ta chết.
Hoa Hoằng Nghiệp nếu tỉnh táo, nhìn thấy mấy vợ con đấu đá lẫn nhau, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Cũng vào lúc này, Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy Hoa Bân từ biệt thự cao cấp đi ra ngoài, cô vội vàng nghiêng người tránh đi ánh mắt của Hoa Bân. Buổi sáng hai người mới gặp nhau, Hoa Bân hẳn là còn nhận ra cô.
Hoa Bân chào hỏi qua loa với mẹ mình, rồi vội vàng đi lên phòng trên lầu hai. Đẩy cửa ra, toàn bộ căn phòng trống rỗng, giường đệm đều đã bị dọn đi, chỉ có một chiếc bàn lớn, trên bàn bày vài ngọn nến đỏ.
Trên bàn đầy rẫy m.á.u tươi, ở giữa đặt một chiếc chậu lớn màu đen bằng sắt, trong chậu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng oa oa khóc.
Hoa Bân lấy vật gì đó ra khỏi chậu.
Tiếng khóc oa oa phát ra từ con cóc đen sì thui mà hắn luôn mang theo bên mình. Da mặt ngoài của con cóc bị nọc độc ăn mòn, khiến tay Hoa Bân tróc da.
Hoa Bân sờ đầu con cóc, vẻ mặt điên cuồng lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi: "Nói cho tao biết sản nghiệp ở Tây Úc nhường cho tao có phải hay không? Được thôi, tao sẽ thỏa mãn cho cái đồ phế vật này."
Hắn ta nhéo con cóc, nhấc tay phải lên lộ ra một vết thương khủng khiếp, sau đó lấy một con d.a.o sắc nhọn trên bàn rạch một đường trên miệng vết thương, rồi dùng tay tách miệng con cóc ra, ép m.á.u tươi vào miệng con cóc.
Chẳng mấy chốc, bụng trắng tuyết của con cóc đã căng phồng vì m.á.u tươi, phần bụng trắng ẩn ẩn lộ ra màu đỏ.
Đại sư bày trận từng nói, một khi con cóc được no đủ, trận pháp ở công trường sẽ nuốt chửng càng nhiều mạng người.
Hoa Bân hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của công nhân, huống hồ cái lão Tây Dương kia còn là đối thủ cạnh tranh trong kinh doanh.
"Ngày mai, trễ nhất là ngày mai phải hoàn toàn tỉnh táo lại. Đến lúc đó, tao nhất định sẽ lấy lại sản nghiệp ở Tây Úc."
"Uy ——"
Một âm thanh lạnh lùng cắt ngang lời hắn ta, Hoa Bân quay đầu lại phát hiện cánh cửa vốn bị đóng chặt đã mở ra, cô gái đứng ở cửa, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của cô gái, hắn ta kinh ngạc trừng mắt.