Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 643
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:08:00
Lượt xem: 3
Sở Nguyệt Nịnh nheo mắt nhìn mái tóc đỏ, dưới ánh mặt trời, trông nó như mào gà trống.
Cô thong thả ung dung rót nước trà vào chén trà, nhìn về phía hàng người đang xếp hàng chờ xem bói từ lâu, mỉm cười nói: "Bắt đầu xem bói thôi nào."
Người đầu tiên bước vào là một người đàn ông mập mạp, cúi đầu đi đường, dáng vẻ vô cùng rụt rè.
Sở Nguyệt Nịnh nói: "Xem bói một quẻ một ngàn, nếu đồng ý thì cung cấp bát tự."
Đỗ An ngẩng đầu lên.
Lúc này, Sở Nguyệt Nịnh mới nhìn rõ khuôn mặt của Đỗ An, cằm anh ta có một nốt ruồi đen rất to, vì khuôn mặt đàn ông bầu bĩnh nên nốt ruồi đen có xu hướng lan rộng sang hai bên.
Đỗ An chú ý đến ánh mắt của đại sư, ngượng ngùng cười cười: "Đại sư, tôi có thể trả tiền, có cần trả trước không?"
Nói xong, anh ta móc tiền mặt từ túi ra đặt lên bàn, và báo ra bát tự.
Sở Nguyệt Nịnh trước tiên nhìn Đỗ An một cái, "Tôi sẽ xem qua chuyện quá khứ của anh trước, nếu chính xác, anh có thể hỏi thêm những gì anh muốn biết."
Đỗ An gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Sở Nguyệt Nịnh nói: "Về tướng mạo, cằm dài của anh tượng trưng cho sự giàu có và sung túc, cả đời không thiếu tiền bạc. Xem cung đất đai, thì tổ tiên có gia sản dồi dào, có nhà có cửa. Gia cảnh của anh rất tốt, cha anh hẳn là làm kinh doanh, đúng không?"
Đỗ An kinh ngạc liên tục gật đầu: "Đều đoán đúng cả."
"Theo mệnh bàn của anh, anh hẳn là đã đeo tang một lần vào năm 16 tuổi."
"Đeo tang? Đeo tang là gì?" Đỗ An không hiểu lắm, vẻ mặt béo ú của anh ta có chút mơ hồ.
"Đeo tang nghĩa là có người thân trong gia đình qua đời, và anh phải mặc áo tang."
DTV
Vừa dứt lời, Đỗ An liền kích động: "Đúng vậy, ông nội của tôi đã qua đời khi tôi 16 tuổi. Quả nhiên, lời đồn bên ngoài không sai, chỉ có phố Miếu là tính mệnh siêu chuẩn."
"Bát tự của anh rất tốt, tài lộc đầy đủ, chỉ là về mặt tình cảm thì có chút thiếu hụt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-643.html.]
Đỗ An cũng buồn bã cúi đầu: "Đúng vậy, tôi không thành công trong chuyện tình cảm. Chủ yếu là do cái nốt ruồi trên cằm này."
Hàng xóm lớn tuổi cũng nhìn thấy nốt ruồi trên cằm của Đỗ An.
"Cái nốt ruồi của anh là nốt ruồi tốt, tượng trưng cho cả đời đại phú đại quý, liên quan gì đến tình cảm?"
"Đúng vậy, có tiền như vậy sao có thể không tìm được bạn gái?"
"Các vị không biết thôi, chính là vì cái nốt ruồi này." Đỗ An nhớ lại.
"Nghĩ lại, tôi đã từng thầm thương trộm nhớ ba cô gái. Lần đầu tiên, khi đó tôi còn không biết nốt ruồi này ảnh hưởng đến mình, nên đã tỏ tình với cô gái đó."
"Kết quả cô gái nói, tôi là người tốt, nhưng đáng tiếc là có nốt ruồi này, nếu cô ấy hôn tôi, là hôn miệng tôi hay hôn nốt ruồi?"
"Đến đại học, tôi lại thầm thương trộm nhớ một cô gái khác, do dự mãi đến cuối cùng vẫn quyết định tỏ tình. Dù sao cuộc đời chỉ có một lần, không thể bỏ lỡ được."
"Tôi chọn một ngày đẹp trời, để thêm can đảm, tôi đã rủ nhiều bạn bè cùng lên sân thượng. Vì đài truyền hình nói rằng sẽ có mưa sao băng vào sáng sớm, tôi muốn cầu nguyện, cầu xin tôi thực hiện được mong ước của mình. Nhìn xem có thể nào nâng cao tỷ lệ thành công hay không."
"Kết quả lại thất bại."
Đỗ An nói xong liền gục đầu xuống vai.
Hàng xóm hỏi: "Lần này thất bại là do nguyên nhân gì? Lại là do nốt ruồi à?"
Đỗ An lắc đầu: "Không, cũng không phải."
"Tôi nghĩ là do không có mưa sao băng."
Đỗ An lắc đầu.
Hàng xóm nóng nảy: "Rốt cuộc là do cái gì vậy?"
Đỗ An chìm đắm trong ký ức về một đêm mưa sao băng cách đây nhiều năm. Khi ấy, anh ta đứng trên sân thượng, ngước nhìn bầu trời lấp lánh, khép mắt khấn nguyện tha thiết.
Anh ta cầu xin cho một ngày lãng mạn bên cạnh người con gái trong mộng.
"Kết quả... mở mắt ra, tôi chỉ thấy người bạn thân thiết nhất của mình cùng với nữ thần trong lòng tôi đang đứng sau lưng. Ôm nhau khó chia lìa, trao cho nhau một nụ hôn Pháp sâu thẳm,!"