Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 614
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:06:29
Lượt xem: 8
Loảng xoảng một tiếng.
Kỳ Thiên Duệ ném xẻng sắt xuống đất, quản gia vội vàng chiếu đèn pin lên mặt đất, nhặt xẻng lên.
Kỳ Thiên Duệ đứng dậy, không còn phong thái nhẹ nhàng, tuấn tú của tiểu thiên vương trên bìa báo, mà tóc tai lại lấm bùn, mặt dính đầy bụi than.
Quản gia xót xa, vội vàng nhặt đèn pin lên: "Thiếu gia, cậu hãy nghỉ ngơi trước. Tôi sẽ cho người lấp hố lại, lát nữa lão gia về thấy hầm rượu lộn xộn như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận đó."
Kỳ Thiên Duệ ngồi bệt xuống đất.
Sau khi trở về từ Phố Miếu, anh ta liền cầm xẻng bảo quản gia đào không ngừng nghỉ. Lúc này thấy quản gia muốn gọi người, anh ta thở hổn hển xua tay: "Đừng gọi, nhiều người biết càng khó giữ bí mật. Không tìm được mẹ và em gái, lát nữa nghe cha biết được e rằng sẽ nghi ngờ."
Sở thầy bói hung thủ chính là cha.
Chưa tìm được mẹ, Kỳ Thiên Duệ không muốn cha mình nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, anh ta lại nhìn sang góc Tây Nam, đống bình rượu chất đống đã được dọn dẹp hoàn toàn, trên mặt đất xuất hiện một hố to, đào cả nửa ngày mà không tìm được gì.
Kỳ Thiên Duệ thở dài: "Rốt cuộc là ở đâu chứ?"
Cũng chính lúc này.
Sau lưng truyền đến một giọng nói nghi ngờ.
"Tôi khi nào nói t.h.i t.h.ể chôn trong đất?"
Kỳ Thiên Duệ kinh ngạc, xoay người phát hiện một cô gái từ cầu thang đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy: "Sở... Đại sư?"
"Ừm." Sở Nguyệt Nịnh đáp lời.
"Mời anh uống nước đường."
Nói xong, cô chặn ngang thanh kiếm gỗ đào ngang tầm tay, treo túi nhựa chảy xuống cổ tay, rơi vào lòng Kỳ Thiên Duệ.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua, hai bên hầm rượu chất đống nhiều vại rượu, trên vách tường kệ rượu bày không ít rượu Tây.
Riêng vại rượu góc Tây Nam bị dời đi, còn lại một hố to.
Cô không tiến xa hơn, bấm tay tính toán, ánh mắt dần dời khỏi Tây Nam, nhìn về phía bên hông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-614.html.]
Ở đó, bày một chiếc vò rượu cao nửa người.
Kỳ Thiên Duệ chống tay lên mặt đất đứng dậy, giao toàn bộ nước đường cho quản gia, anh ta đi theo sau Sở Nguyệt Nịnh, buồn bã nói: "Đại sư, theo ý cô, Tây Nam đã đào hết rồi, còn có thể có nơi nào giấu t.h.i t.h.ể đây?"
Lúc này tâm trạng anh ta rất kỳ quái.
Vừa muốn tìm được mẹ sớm nhất có thể.
Lại sợ hãi tìm được, vì nếu tìm được, sẽ chứng thực cha ruột chính là hung thủ sát nhân.
DTV
Sở Nguyệt Nịnh đi qua, sờ lên chiếc vò rượu cao nửa người, cô nhìn Kỳ Thiên Duệ: "Chiếc vò rượu này được dời từ Tây Nam sang sao?"
"Đúng vậy."
Kỳ Thiên Duệ đi theo nhìn qua, do dự nói: "Đây là một vò rượu vàng, thời điểm ủ rượu, cha tôi còn cố ý mời thợ từ Đại Lục đến. Sau khi ủ xong, nó luôn được niêm phong."
Thậm chí nguyên liệu dùng để ủ rượu đều do ông ta mua.
Vì vậy, anh ta hoàn toàn không nghi ngờ chiếc vò rượu này.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn lớp vải kín mít trên vò rượu, lui ra sau một bước ôm kiếm gỗ đào: "Mở ra xem."
Quản gia muốn ngăn cản, nhưng bị Kỳ Thiên Duệ trừng mắt nhìn một cái lại sợ hãi rụt rè lui ra.
Ông chỉ có thể nói: "Thiếu gia, lão gia dặn dò rằng không ai được mở chiếc vò rượu này, nếu ông ấy biết sẽ nổi giận mất."
Kỳ Thiên Duệ không nghe, anh ta tiến lên xé từng vòng phong ấn, liền thấy miệng vò rượu to lớn được phong ấn bằng lá bùa.
Kỳ Thiên Duệ nhìn thấy bùa thì đồng tử phồng lên, trán dần dần toát mồ hôi lạnh.
Giác quan mách bảo anh ta rằng lá bùa này không đơn giản.
Ai ủ rượu mà còn dán bùa?
Anh ta run rẩy đưa tay xé lá bùa xuống.
Mùi hương gay mũi lan tỏa, nghe... nghe như mùi formalin mà anh ta từng ngửi thấy ở trường học.
Ánh sáng lờ mờ.
Kỳ Thiên Duệ nhận lấy đèn pin từ quản gia, run rẩy chiếu vào trong, vừa vặn đối diện với một đôi mắt như cá chết.
Hai người phụ nữ trần trụi ôm nhau ngâm mình ở lu rượu, làn da trắng bệch, màu đen tóc dài ở trong, tròng mắt trừng đến cực đại, bụng phồng to, ruột và khí quan nổi tại mặt nước.