Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 574
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:57:14
Lượt xem: 8
Nhóm hàng xóm nhìn nhau liếc mắt một cái, liền an ủi hắn.
"Có thể là do tâm lý thôi?"
"Bất quá chỉ là ăn cỗ cúng, làm sao lại ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy được?"
Có người hàng xóm còn hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư, Đỗ tiên sinh thật sự bị bệnh vì ăn đồ cúng sao?"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn Đỗ Thiên Phàm một cái rồi nói: "Đồ cúng là con đường nối liền dương gian và âm phủ, là thức ăn tế bái của người nhà. Khi mọi người cúng bái tổ tiên, thường mang theo những mong ước tốt đẹp, hy vọng tổ tiên ở âm phủ cũng có thể sống tốt. Đồ cúng không phải là thức ăn bình thường, mà là thức ăn chứa đựng ước nguyện."
"Việc anh cùng lúc ăn đồ cúng ở 5 ngôi mộ, chứng tỏ đây không phải là ngày bình thường. Tổ tiên có khi phải chờ nửa năm mới có được một bữa cúng như vậy."
Mà trước mắt, Đỗ Thiên Phàm đã ăn hết tất cả.
Sở Nguyệt Nịnh đếm nhẩm trên đầu ngón tay: "Có ảnh hưởng, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định. Bất kể vong hồn có ác ý hay không, ăn một bữa cỗ như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dương khí. Âm thịnh dương suy, sức khỏe tự nhiên sẽ không tốt."
Nghe xong, Đỗ Thiên Phàm toát mồ hôi lạnh khắp người.
Biểu tình của hắn bắt đầu hoảng loạn, bật cười khổ sở.
"Mức độ ảnh hưởng khủng khiếp như vậy, tôi xui xẻo thật, cũng khó trách bọn họ oán khí bất bình."
"Anh ăn đồ cúng của họ cũng không đến nỗi tệ như vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhấc chén trà lên, lắc đầu: "Âm khí nặng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Giống như cảm cúm sẽ cần thời gian để phục hồi, cơ thể tự nhiên cũng sẽ dần dần khỏe lại."
Đỗ Thiên Phàm vốn là một thanh niên tin tưởng khoa học, nhưng từ khi gặp phải một loạt sự kiện kỳ bí, hắn cuối cùng đã chọn tin vào huyền học, nghe theo lời bạn bè đến cảng tìm đại sư xem bói.
Kết quả...
Đại sư không tin hắn?
Đỗ Thiên Phàm nóng nảy: "Đại sư, tôi thực sự còn gặp phải nhiều chuyện kỳ quái hơn nữa, xin hãy nghe tôi kể lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-574.html.]
"Sau khi cơ thể không khỏe, tôi rất nhanh liền bắt đầu gặp ác mộng, nhiều lúc gặp ác mộng liên tiếp mấy đêm liền, nhưng nội dung giấc mơ thì không bao giờ thay đổi."
Đỗ Thiên Phàm nhớ lại ác mộng, trán từ từ rịn ra mồ hôi, biểu tình lại trở nên hoảng loạn, ngón tay cái không ngừng cọ xát ống tay áo.
"Rất nhiều người..."
"Thực sự rất nhiều người."
"Cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, họ trong mơ của tôi, vây quanh giường ngủ mà không nói gì, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, mỗi người đều đưa ngón tay về phía cửa ngoài."
"Nhiều lần như vậy, tôi cho rằng họ muốn nhắc nhở tôi điều gì đó."
Có lần Đỗ Thiên Phàm thức giấc giữa đêm từ ác mộng, cả người như vớt ra từ trong nước, hắn không chịu nổi sự tra tấn này nên liền bật đèn pin đi ra ngoài phòng.
"Theo sự chỉ dẫn, tôi tìm đến nơi đó, các vị đoán là nơi nào?"
DTV
Mọi người lắc đầu, không ai đoán được.
"Là những ngôi mộ đã cúng bái trước đây." Đỗ Thiên Phàm run rẩy nói.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được lúc ấy dưới ánh trăng thanh lãnh, khi nhìn thấy mấy ngôi mộ bia trắng tuyết, hắn hoảng sợ đến mức hai chân run rẩy.
Cuối cùng, hắn nhận ra, tất cả đều là sự trừng phạt của các vị tiền bối, trừng phạt hắn vì đã ăn đồ cúng của họ.
Hắn quỳ xuống từng ngôi mộ dập đầu, liên tục cầu xin tha thứ.
Cho rằng như vậy, các vị tiền bối sẽ tha thứ cho hắn.
"Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự ngu ngốc của mình, đoạt mất thức ăn của người chết, họ nào có dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy? Khi quỳ xuống dập đầu, tôi nghe thấy có rất nhiều âm thanh ồn ào đang nói, đi đi, mau đi đi."
Đỗ Thiên Phàm càng lúc càng hoảng loạn, vội vàng che tai.
Giọng nói của người già, trẻ em hòa quyện vào nhau, như thể vẫn còn bên tai.
"Họ không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không dám chọc giận họ. Sau đó mọi chuyện càng ngày càng tệ hơn. Ngoài việc gặp ác mộn thì tứ chi của tôi còn cảm nhận được họ đang tiếp xúc với mình."