Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 565

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:56:57
Lượt xem: 9

Bán Ngư Phong cũng ngượng ngùng, cúi người xin lỗi những người xung quanh, "Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay vừa đến bến tàu đã nghe nói đại sư mở cửa hàng mới, tôi vội vã đến đây mà không kịp chuẩn bị."

Nói xong, Bán Ngư Phong lại nhìn Sở Nguyệt Nịnh với vẻ mặt đầy xin lỗi, chân tay luống cuống không dám ngồi xuống, "Đại sư, thật là xin lỗi..."

"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh không hề ghét bỏ mùi hương của anh ta, loại mùi hương này còn không bằng mùi xác thối mà cô ngửi thấy trên boong tàu đêm đó.

Cô cảm nhận được sự lo lắng của anh ta, mỉm cười và nói: "Hãy ngồi xuống đi."

Bán Ngư Phong ngẩn người.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người không ghét bỏ mùi hương của mình, anh ta ngồi xuống, vai vốn căng thẳng nay đã thả lỏng.

"Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh theo quy trình muốn xem bát tự, "Anh muốn xem cái gì?"

Bán Ngư Phong chần chừ hạ thấp người, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ bất an và phiền não. Anh ta nhìn ra sau một lúc, lại kéo ghế dựa tiến lên phía trước một chút.

Sở Nguyệt Nịnh cảm nhận được sự thú vị này, cô im lặng sau đó ngẩng đầu lên một chút, "Không sao, anh cứ nói chuyện ở khoảng cách bình thường là được."

"Vâng vâng vâng." Bán Ngư Phong lại lập tức kéo ghế dựa lui về phía sau, xong xuôi mới dè dặt nói: "Đại sư, tôi quen Phi Ngư Ca, anh ta nói từ chỗ cô cầu trang sức có thể gia tăng vận đào hoa. Nên tôi cũng muốn cầu một cái."

Bán Ngư Phong mấy ngày trước đây ở chợ cá, vừa lúc gặp Phi Ngư Ca đeo một chiếc Tì Hưu màu hồng phấn.

Lúc đó tò mò nên hỏi một câu.

Phi Ngư Ca nói rằng nó có thể thu hút đào hoa nên anh ta liền ghi nhớ trong lòng.

Sở Nguyệt Nịnh còn chưa bấm ngón tay xem bát tự, cảm thấy kỳ quái nhấp nháy mắt ngẩng đầu lên: "Anh cũng muốn vận đào hoa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-565.html.]

"Không phải vậy." Bán Ngư Phong bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, sau một lúc lâu mới ngượng ngùng nói: "Tôi... Tôi là muốn tránh, tránh vận đào hoa. Tôi muốn xem thử có vật gì trang trí hay bùa chú mà mang lên người liền không ai sẽ thích tôi không?"

Giọng nói vừa dứt.

Trước cửa liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Bán Ngư Phong từ 17 tuổi đã tiếp quản vị trí của cha già, bán cá ở phố Cửu Long mười mấy năm, nên cửa hàng có không ít hàng xóm rõ ràng tình huống.

Nghe nói Bán Ngư Phong muốn tránh vận đào hoa, từng người liền trêu ghẹo.

"Bán Ngư Phong, mùi vị trên người anh đã đủ tránh vận đào hoa rồi, còn muốn xin vật trang sức làm gì chứ?"

"Chính xác vậy, Bán Ngư Phong, anh có phải cố ý chọc chúng tôi cười không?"

"Là bạn học từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chưa từng thấy anh theo đuổi cô gái nào thành công cả, sao còn cần tránh đào hoa làm gì vậy?"

Bán Ngư Phong mặt đỏ bừng, anh ta cùng vài người tương đối thân thiết cũng không ngại mọi người trêu chọc, liền nói: "Không phải, tôi tránh đào hoa là muốn tránh gây ra đào hoa."

Hương Giang đi theo quốc tế hội nhập, tư tưởng cũng sớm mở ra. Đàn ông thích đàn ông, "gay" cũng không phải là điều gì mới mẻ.

Bạn học liền tò mò: "Gay? Như thế nào, anh còn có gay coi trọng à?"

"Quỷ mới biết sao lại thế này." Bán Ngư Phong nói đến liền cảm thấy đen đủi, trên mặt trắng nõn lộ ra vẻ uể oải, "Gần đây có một người đàn ông hay đến quầy hàng, cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm tôi cả nửa ngày, tôi thật là chịu không nổi nữa rồi."

Nếu không phải anh ta tính tình tốt.

Bị người như vậy nhìn chằm chằm, anh ta thật sự muốn tìm đối phương đánh nhau một trận.

Mọi người thấy Bán Ngư Phong thật sự phi thường buồn rầu nên cũng không nói giỡn nữa.

DTV

"Có thể là anh hiểu lầm không? Rốt cuộc, mùi vị trên người của anh như vậy nồng nặc, rất ít người có thể chịu được nổi."

"Là thật, tôi là đàn ông cũng chịu không nổi. Đứng bên cạnh anh mười phút, liền có thể một ngày không cần ăn cơm."

Loading...