Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 564

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:56:55
Lượt xem: 13

“Cứ tự nhiên."

"Cảm ơn."

Hạ Hoan cầm lấy microphone, bấm một chuỗi số, chờ âm thanh kết nối điện thoại vang lên, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ thanh xuân dào dạt.

Cô im lặng trong chốc lát.

Cho đến khi đầu dây bên kia không ngừng thúc giục.

Hạ Hoan mới hỏi: "Phương Phương, thực ra cậu đã sớm biết chuyện tra nam ngoại tình phải không?"

Phương Phương ở đầu dây bên kia nghe ra giọng nói của Hạ Hoan, do dự nhưng cũng không giấu giếm, "Phải... Nhưng A Nghiệp nói, là tiểu tam câu dẫn anh ấy trước, anh ấy coi tiểu tam là tớ, còn nói anh ấy thực sự yêu tớ, không thể rời xa tớ."

Giọng nói của Phương Phương ngày càng nhỏ.

"Tớ... Tớ đã tha thứ cho anh ấy."

Hạ Hoan im lặng trong chốc lát, cảm thấy vô cùng châm biếm.

Cũng cảm thấy hai người các cô cũng chẳng thân thiết như những gì cô nghĩ, đối phương rõ ràng đã sớm biết chuyện tra nam ngoại tình, để lại một mình cô lo lắng.

"Phương Phương, sau này chúng ta đường ai nấy đi, hai người chúng ta không còn là bạn bè nữa, không có việc gì thì không cần liên hệ với tôi nữa."

Phương Phương nóng ruột, muốn giải thích, "Hoan Hoan, cậu nghe tớ giải thích..."

Hạ Hoan trực tiếp cúp điện thoại.

Cô nhìn Sở Nguyệt Nịnh đang chậm rãi nhấp trà, khí chất lại ung dung, lộ ra nụ cười cảm kích.

Có người có thể sẽ cảm thấy cô tốn hai trăm tệ không đáng giá.

Chỉ có cô là cảm thấy xứng đáng.

Nếu không phải vì lá bói này, cô có thể trực tiếp bị hủy hoại dung mạo mới nhận ra được tính cách yếu đuối của Phương Phương.

Hạ Hoan đứng dậy hướng Sở Nguyệt Nịnh cúi mình vái chào, cảm kích nói: "Cảm ơn đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Không cần khách khí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-564.html.]

Cô nhìn về phía tờ giấy trên bàn, "Địa chỉ kia làm sao bây giờ?"

"Không cần nữa." Hạ Hoan cầm lấy tờ giấy vo thành một cục ném vào thùng rác.

Nếu hủy hoại dung mạo là vận mệnh mà Phương Phương vốn dĩ phải gánh vác.

Liền tính ra không phải là bạn thì Sở Nguyệt Nịnhcũng không muốn một cô gái trẻ phải đối mặt với loại tai họa này.

Sau khi Hạ Hoan rời đi, đám hàng xóm vây xem liền phát ra từng đợt cảm thán.

DTV

"Thật là thương cảm cho ai phải gánh vác vận mệnh của người khác."

"Ông trời đều nói có nhân thì có quả, tự tiện tham gia vào nhân quả của người khác, đôi khi thật sự không có kết cục tốt đẹp."

"Như tôi đây, trước kia là giúp đỡ anh họ trả nợ, giờ đây lại biến thành tôi mắc một đống nợ."

"Mình cũng có người thân như vậy, giúp đỡ bạn bè chống đỡ chuyện tiền bạc, kết quả là cô ấy thay bạn bè bị chủ nợ đ.â.m chết."

Sở Nguyệt Nịnh thu dọn tiền bói, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trên tường, đã 10 giờ sáng.

Rút mắt về, cô mới nói với nhóm hàng xóm: "Vạn vật đều có linh hồn, mỗi người mỗi việc đều có trường năng lượng riêng của mình. Nếu quấy nhiễu trường năng lượng của người khác quá mạnh thì sẽ gánh vác nhân quả của người khác."

"Hạ tiểu thư, thật ra là một ví dụ rất tốt. Cố gắng cứu vớt người không xứng đáng là một sự lãng phí vô vị, vì vậy mọi người đều nên tỉnh táo."

Cô mỉm cười: "Được rồi, mời vị tiếp theo."

Người thứ hai đến bói toán là một người đàn ông, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo, có chút đẹp trai.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác chống thấm nước màu đen bên ngoài, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, và đang chờ ở quầy tiếp tân.

Sở Di và Vệ Nghiên Lâm bị kẹt ở quầy tiếp tân.

Một người thì kẹp hai ngón tay vào mũi, thò đầu ra ngoài cửa sổ quầy tiếp tân.

Một người thì lấy một chiếc túi nhựa màu đỏ từ trên đầu xuống và buộc một chiếc nơ ở mũi.

Khi nghe đến lượt tiếp theo, mắt người đàn ông sáng rực lên và bước vào trong.

Mùi hôi nách nồng nặc xen lẫn mùi cá lập tức tràn ngập căn phòng.

Mọi người trong phòng không thể chịu nổi, che mũi nôn khan, "Bán Ngư Phong, tôi thực sự nghĩ anh nên đi ra ngoài xịt nước hoa đi, hôi nách lại thêm mùi cá, ai mà chịu nổi hả?"

Loading...