Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-03-21 22:18:25
Lượt xem: 16
"Có thể nhìn thấy chúng ta không?"
"Cứu mạng."
"Tôi không muốn bị nhốt ở đây đâu."
Tiếng oán thán ngày càng nhiều.
Sở Nguyệt Nịnh ngăn Chung Quốc Minh nói thêm: "Oán khí của họ rất nặng."
Quỷ hồn cũng có cấp bậc, quỷ hồn cấp thấp cơ bản không có thực lực ngưng tụ, nhưng nếu oán khí mạnh thì có thể.
Tất cả những vong hồn ở đây đều là như vậy.
Chúng bị giam cầm ở đây, không thể sinh cũng không thể chết.
Một con ma sắp phá vỡ xiềng xích giam cầm, mặt đất bỗng rung chuyển, một chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi dính nhớt trên đỉnh bãi đậu xe nhanh chóng vươn ra, đầu lưỡi màu đỏ bao lấy một con ma khác, rồi biến mất nhanh chóng.
Sau một lúc lâu.
Hai luồng khí thể màu vàng kim từ trong hắc khí bay ra từ vòng hắc khí đầy trời.
Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, biểu tình không được tốt đẹp cho lắm.
"Chuyện này thật phiền toái."
Cô chỉ vào đỉnh bãi đậu xe bằng xi măng, rồi lại chỉ xuống nền xi măng bên dưới.
"Nơi này có hai pháp trận, một cái giam giữ vong hồn, một cái khác nuốt chửng mạng người."
Sắc mặt Chung Quốc Minh lập tức trắng bệch, cho rằng khó giữ được mạng nhỏ này, anh ta cười thảm: "Sở đại sư, bất kể thế nào, cầu xin cô nhất định phải cứu tôi."
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Hiện tại không chỉ mình anh, pháp trận không nuốt chửng đủ mạng người sẽ không đóng lại."
Hai pháp trận đều khá lớn, một cái để giam giữ, một cái để nuốt chửng, nếu không tìm được người bày trận này, tì rất khó phá trận bằng tay không.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-55.html.]
"Công trường sẽ còn có người chết, cần phải đình công." Sở Nguyệt Nịnh nhìn hơn một nghìn công nhân lao động, vô cùng lo lắng.
Chung Quốc Minh thấy tình hình nguy hiểm như vậy, vội vàng nói: " Đợi lát nữa tôi sẽ liên hệ với ông chủ, xin đình công."
Vừa dứt lời.
Trên lầu xi măng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Không lâu sau, một đoàn công nhân xuống dưới, đi ở giữa là một người đàn ông da trắng 50 tuổi, tóc xoăn, mắt xanh lam.
"Đình công?" Nghe thấy hai chữ đình công, ông chủ Tây Dương nói bằng giọng lơ lớ: "Tổn thất công trường cậu tính một mình gánh chịu à?"
"Đã khởi công rồi, tiền lãi ngân hàng như nước chảy, công nhân không khởi công, thế cậu muốn tôi kiếm tiền bằng cách nào?"
Chung Quốc Minh vội vàng giải thích về hai pháp trận nuốt chửng mạng người trên công trường.
Lúc nói chuyện, anh ta sử dụng cả tiếng Anh và tiếng Quảng Đông.
Sở Nguyệt Nịnh đứng sang một bên.
Ông chủ Tây Dương rõ ràng đã bực bội, gầm lên với Chung Quốc Minh: "Tôi không quan tâm gì đến pháp trận hay ma quỷ gì. Mê tín là truyền thống của người Trung Quốc các cậu, tôi không tin vào những thứ đó."
"Ngày mai, tôi sẽ mời kiến trúc sư chuyên nghiệp đến xem xét kết cấu. Nếu không có vấn đề về kỹ thuật thì không thể đình công. Còn cậu, nếu không muốn làm, có thể từ chức bất cứ lúc nào! Cũng không phải chỉ có mình anh mới làm quản lý được.!"
Chung Quốc Minh vô cùng xấu hổ, nhưng nghĩ đến tính mạng con người quan trọng hơn nên vẫn muốn thuyết phục ông chủ.
Ông chủ Tây Dương hoàn toàn không để ý, thậm chí còn gọi điện thoại cho em trai mình đến trông coi.
Sở Nguyệt Nịnh nói: "Nếu khăng khăng khởi công, hậu quả không thể cứu vãn được, đến lúc đó đừng hối hận."
Pháp trận này vốn được xây dựng trên đất tư nhân, ảnh hưởng lớn nhất đến chủ sở hữu.
"Hối hận?" Ông chủ Tây Dương cười nhạo lạnh lùng: "Khởi công kiếm tiền sao có thể hối hận? Tôi chỉ biết nằm mơ cũng sẽ mỉm cười."
"Hy vọng như vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt mỉm cười, lách người đi qua.
Chung Quốc Minh nhìn theo ông chủ Tây Dương rời đi, cảm giác thất bại khiến anh ta bất lực, có thể tưởng tượng ra những công nhân lao động sắp tới, nhìn thấy sinh mạng tươi sống từng người một biến mất, anh ta không đành lòng, vì vậy kêu người dìu cáng, đi đến chỗ từng người công nhân khuyên can họ rời đi.
Nhưng công nhân lại không ai chịu đi, họ ồn ào than phiền.