Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 538

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:02:13
Lượt xem: 10

Lưu Phú Xuân đang suy nghĩ lung tung, không nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên từ lâu.

"Không biết là anh điếc hay là tôi điếc." Lâm Mân bực bội mở cửa, gặp Đinh Thao xách theo một túi hương nến.

Đinh Thao sững sờ, anh ta đến đây dựa vào địa chỉ mà ông chú lúc sinh thời cung cấp, nhìn thấy vẻ khó chịu của Lâm Mân, anh ta vội vàng chào hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của anh chị Lưu không?"

Lưu Phú Xuân mới hoàn hồn, đứng dậy khỏi sàn nhà, thấy Đinh Thao mặt lạ chưa từng gặp qua cảm thấy kỳ quái: "Anh là ai?"

Đinh Thao chủ động đưa tay ra giới thiệu: "Tôi là y tá bệnh viện..."

Lời nói còn chưa dứt, Lâm Mân đã đẩy anh ta ra ngoài, tức giận nói: "Anh là người bệnh viện hả? Đi đi đi, mau ra ngoài, nhà chúng tôi không có tiền cho anh!"

Đinh Thao nhanh tay bám vào khung cửa, không chịu ra ngoài, vội vàng nói: "Anh chị Lưu. Các ông bà không đi tiếp di thể ông Lưu ư? Chẳng lẽ cũng không muốn nhìn di vật của ông ấy sao?"

Câu nói này khiến Lâm Mân ngừng xô đẩy.

Cô ta nhìn quanh một vòng, ngoài căn nhà này ra thì còn có gì giá trị của cái lão ma quỷ kia nữa?

Lưu Phú Xuân do dự hỏi: "Cái gì?"

Đinh Thao vội vàng đặt túi hương nến xuống, cẩn thận lấy ra một tờ giấy: "Ông bà xem, đây là thứ ông Lưu luôn mang theo bên mình lúc lâm chung, bên trong là lời ông Lưu muốn nói với ông bà."

Lưu Phú Xuân thấy là tờ giấy, không hiểu sao trong lòng bực bội, liếc nhìn anh ta một cái hung hăng nói: "Tôi không cần! Anh thích đưa cho ai thì đưa đi!"

Lâm Mân thấy không có tiền, cô ta cũng mất hứng thú, búng búng ngón tay: "Trước Thanh Minh, chúng tôi sẽ không đến bệnh viện đưa người nữa, các anh muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy."

Đinh Thao nhớ đến những gì ông chú từng kể khi còn sống, anh ta thở dài, lại xoay người lấy một chiếc vợt bóng bàn màu đỏ đưa ra: "Anh Lưu, cái này anh cũng không muốn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-538.html.]

Lưu Phú Xuân nhìn thấy vợt bóng, đồng tử đột nhiên co rụt lại, kinh ngạc không nói nên lời.

Nhưng anh ta lại không muốn nhận lấy vợt bóng.

Đinh Thao thở dài: "Tôi cũng không biết hai cha con anh có vấn đề gì, nhưng vợt bóng này là vào một ngày khi ông Lưu thoát khỏi nguy hiểm, ông nhờ tôi đi ra ngoài mua."

Lúc đó, ông Lưu vì điều trị mà trở nên gầy yếu, nước mắt tuôn rơi nằm trên giường bệnh, lẩm bẩm: "Thứ Xuân Tử thích, sao cha lại không nghĩ đến chứ. Cha vốn nghĩ rằng con không yêu cầu, nào ngờ, bao nhiêu năm nay đều thực sự xin lỗi con, cha thực sự xin lỗi con."

Đinh Thao mua được vợt bóng.

Ông Lưu ôm vợt bóng, ngồi bên cửa sổ mỗi ngày nhìn xuống dưới lầu, mong ngóng Lưu Phú Xuân đến để có thể tự tay trao vợt bóng cho con trai.

Nhưng, cho đến khi chết.

Ông vẫn không thể giải thích rõ ràng hiểu lầm.

Nghe xong lời kể của Đinh Thao, và biết được chuyện cha mình c.h.ế.t đói ở bệnh viện, dù là người đàn ông cứng rắn như Lưu Phú Xuân cũng đỏ hoe mắt, tay run rẩy nhận lấy tờ giấy.

Hóa ra, năm xưa chiếc vợt bóng kia chính là món quà mà cha muốn tặng cho anh, vì con nhà hàng xóm bị bệnh bạch cầu, không sống được bao lâu, và rất thích vợt bóng. Do đó, cha đã đưa vợt bóng cho thằng bé.

Không lâu sau, con nhà hàng xóm qua đời, mẹ của thằng bé muốn trả lại vợt bóng cho cha, thậm chí còn cảm ơn cha Lưu đã nguyện ý đáp ứng lời thằng bé mong muốn được gọi một tiếng "cha".

DTV

Hóa ra, con nhà hàng xóm là một gia đình đơn thân, từ nhỏ không có cha. Khi nó bị bệnh tra tấn ở giai đoạn cuối, nó chỉ muốn được gọi một tiếng "cha".

Lúc đó, Lưu Phú Xuân đã không còn liên lạc với cha.

Cha nghĩ rằng anh không thích vợt bóng, nên đã khéo léo từ chối nhận lại vợt bóng, cũng không mua vợt bóng mới, mà chỉ mua lại từ người khác.

Tuy nhiên, lúc đó Lưu Phú Xuân đã hoàn toàn không tin tưởng cha.

Loading...