Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 537

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:02:11
Lượt xem: 6

"Tôi cảnh cáo anh, căn nhà này đã cũ kỹ sắp sập, nếu không phải vì tình bạn, thì chỉ quỷ mới mua nó!"

Lưu Phú Xuân ngồi xổm trên sàn nhà, nhét từng món đồ lỉnh kỉnh vào thùng giấy, lại xé băng dính và đóng gói thùng carton: "Biết rồi, em không cần nhắc nữa. Anh chỉ có hai bàn tay, làm sao nhanh được như vậy."

"Sao lại không nhanh được?" Lâm Mân hừ lạnh, "Nhanh chóng bán căn nhà này đi để di cư sang Canada, tôi không muốn ở lại Hương Giang trong căn nhà nhỏ này nữa."

Cô ta đã nhờ bạn bè tìm hiểu bên Canada

Với cùng số tiền, ở Hương Giang chỉ mua được căn hộ bình thường, nhưng ở Canada có thể mua được biệt thự nhỏ, tuy vị trí hơi xa nhưng số lượng người da trắng nhiều, chất lượng cuộc sống không biết cao hơn Hương Giang bao nhiêu lần.

Cô ta không bao giờ muốn chen lấn ở khu chợ bẩn thỉu hay trả giá từng đồng tiền lẻ nữa.

Lưu Phú Xuân đóng thùng carton một cách uể oải, thỉnh thoảng lại nhớ đến người cha già đã c.h.ế.t ở bệnh viện. Mẹ anh cũng đã qua đời cách đây hai năm, giờ đây anh và vợ đều có ý định sang Canada phát triển, có lẽ sau này sẽ không bao giờ quay lại Hương Giang.

DTV

Cha... Sợ rằng chỉ có thể ở lại bệnh viện.

"Lưu Phú Xuân." Lâm Mân nhìn ra cảm xúc bất thường của anh, liền hỏi: "Anh muốn đến bệnh viện thăm người thật à? Ma quỷ già kia, c.h.ế.t rồi mà vẫn để lại cho chúng ta một thân nợ nần, khoảng hai vạn tệ, đúng là của nợ a!"

"Được rồi." Lưu Phú Xuân tâm trạng không tốt, đứng dậy ném thùng carton và thùng giấy đã đóng gói lên sô pha: "Người đã c.h.ế.t rồi, em nói ít thôi."

"Làm sao được." Lâm Mân chống nạnh, trừng mắt: "Trước đây là anh oán trách ông ấy, ông ấy ở nhà chúng ta, tôi hầu hạ ông ấy như trâu ngựa lâu như vậy, giờ nói hai câu cũng không được sao?"

Lưu Phú Xuân thở dài: "Nhà nào của chúng ta? Căn nhà này là ông ấy mua."

"Anh là con trai của ông ấy, căn nhà này chính là của anh!" Lâm Mân không tha cho anh, "Dù sao cũng sắp bán nhà đi nước ngoài, anh không được đổi ý vào phút chót, không được lãng phí hai vạn để đi thăm người chết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ta-dung-ki-nghe-boi-toan-thien-dinh-de-kiem-song/chuong-537.html.]

Lưu Phú Xuân tự biết mình cãi không lại, đành im lặng.

Trong đầu anh không ngừng hồi tưởng về tình cảm cha con mấy chục năm qua, điều gì khiến anh và cha trở nên xa lạ như vậy?

Đại khái là khoảng năm mười hai tuổi, anh mê bóng bàn, khi nhìn thấy các bạn học đều có vợt bóng bàn riêng, anh thèm thuồng năn nỉ người cha mới từ công trường về mua cho một cái.

Anh vẫn nhớ như in lúc ấy, cha Lưu ngồi xổm xuống bên anh, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử không thể nói thành lời, lúng túng vỗ vỗ cánh tay gầy gò của Lưu Phú Xuân.

"Xuân Tử, cha hiện tại không đủ tiền mua vợt bóng bàn cho con, trong nhà còn phải dùng tiền."

Cha Lưu từ chối, Lưu Phú Xuân tuy còn nhỏ nhưng vẫn hiểu chuyện.

Anh chỉ thở dài, cũng không trách cha. Nửa tháng sau, anh gặp cha mua một bộ vợt bóng bàn bao bì hoàn toàn mới, anh tưởng rằng cha chuẩn bị cho mình một bất ngờ nên liền theo cha về nhà.

Không ngờ, anh lại thấy cha đưa vợt bóng cho con nhà hàng xóm.

Lúc đó, Lưu Phú Xuân cảm thấy bị phản bội và vô cùng tổn thương. Anh không thể tin được rằng cha mình, người mà anh luôn kính trọng, lại lấy tiền mua vợt bóng tặng cho con nhà người khác. Không chỉ vậy, cha còn thường xuyên qua lại với con nhà hàng xóm, thậm chí còn hay mời thằng bé ấy đến nhà ăn cơm.

Bởi vì con nhà hàng xóm học giỏi, nên cha thường lấy anh ra so sánh với thằng bé, bắt anh học theo nó.

Có một lần, anh phát hiện con nhà hàng xóm khóc lóc gọi cha Lưu là "cha".

Từ đó về sau, hình ảnh người cha vĩ đại trong lòng anh sụp đổ hoàn toàn.

Khi Lưu Phú Xuân đến tuổi nổi loạn, anh bắt đầu cãi vã với cha về mọi chuyện, thậm chí còn thù hận cha.

Cứ thế mấy chục năm trôi qua, hai cha con không còn nói chuyện gì với nhau.

Loading...